Hắn hung ác nhìn Diệp Huyền và La Mẫn, mang theo hai gã hộ vệ mệt mỏi quay người vào trong thiên nhai thương hội.
Diệp Huyền và La Mẫn lúc này đã rãnh nói chuyện với hộ vệ của thần hành thương hội.
Không chờ hai người nói chuyên, hai tên hộ vệ kia liên tục khoát tay, vẻ mặt hoảng sợ nói:
- Hai vị, thật sự là có lỗi, quản sự thần hành thương hội chúng ta không có mặt, mời hai vị về đi.
Diệp Huyền nhướng mày nói,
- Chúng ta còn chưa nói gặp quản sự nào mà?
- Bất sự quản sự nào cũng không có mặt, hai vị, chúng ta chỉ là tiểu hộ vệ, có một số việc thật sự không làm chủ được, kính xin không nên làm chúng ta khó xử.
Hai người nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Huyền lúc trước cho nên sợ tới mức toàn thân lạnh lẽo nhưng không dám thả Diệp Huyền đi vào.
La Mẫn khổ cười:
- Diệp thiếu, ngươi cũng nhìn thấy, người thần hành thương hội căn bản sẽ không gặp chúng ta, chúng ta nên quay về đi.
- Ta lại không tin.
Diệp Huyền cười nhạt một chút, nói với hai hộ vệ:
- Bỏ đi, trực tiếp gọi người phụ trách cao nhất của các ngươi xuống đây.
- Người phụ trách cao nhất?
Diệp Huyền nói lời này làm hai hộ vệ ngây ngốc, ngay cả La Mẫn cũng ngây ngốc.
Quản sự của người ta còn không gặp được, há lại cho chúng ta gặp người phụ trách cao nhất? Diệp thiếu không phải có bệnh đấy chứ?
Quả nhiên sau khi hai tên hộ vệ nghe xong liền suýt khóc.
- Đại nhân, kính xin đừng làm khó dễ chúng ta, nếu như người phụ trách cao nhất biết chúng ta dẫn ngươi đi vào là không xong, hai người chúng ta nhất định sẽ không may. Tại đế đô, không có một thế lực đan đạo nào dám đắc tội Tần gia.
Hai gã hộ vệ biết rõ bản thân mình không thể ngăn hai người, liền nói ra nguyên nhân.
- Hừ, ta nghe nói thần hành thương hội các ngươi là một trong mấy đại thương hội lớn nhất Mộng Cảnh bình nguyên, là thế lực nhất đẳng, như thế nào, lại nghe lời một hào phú? Ta biết rõ các ngươi không dám đắc tội Tần gia, ta thân là khách quý của thần hành thương hội các ngươi, các ngươi cũng không cho ta gặp người phụ trách cao nhất hay sao?
Diệp Huyền cũng không nói nhảm, trực tiếp xuất ra một tấm lệnh bài màu đen và đưa cho hai người.
- Thẻ khách quý?
Hai gã hộ vệ thoáng sửng sốt, tuy bọn họ chưa gặp qua thẻ khách quý nhưng lại biết thương hội đúng là có thẻ khách quý, mà Diệp Huyền lấy lệnh bài màu đen lại có tiêu chí của thương hội..
Hai người liếc nhau, một người trong đó có quyết định.
- nếu các hạ có thể khách quý sao không nói sớm, mời hai vị vào trong ngồi, chúng ta lập tức đi thông báo lâu chủ đại nhân.
Tuy Tần gia không cho phép tất cả thế lực lớn tiếp xúc La gia nhưng đối phương đã có thẻ khách quý, chắc hẳn sau khi lâu chủ biết cũng không trách tội.
Dù sao thương hội cũng không thể vì theo lệnh của Tần gia mà cự tuyệt khách quý vào cửa ah.
Lúc này Diệp Huyền và La Mẫn bị mời vào một gian phòng khách quý, hai người ngồi xuống, hộ vệ mới lui ra ngoài.
Lâu chủ thần hành thương hội lúc này không ngừng mắng xối máu đầu tên hộ vệ.
- Thương hội hạ mệnh lệnh ngươi không biết hay sao? Đã sớm nói người La gia tới liền không gặp, vì sao ngươi còn mang vào đây.
Lâu chủ hơn năm mươi tuổi, thân mặc một bộ trường bào đặc chế của thần hành thương hội, hắn oán trách mắng chửi vài tiếng.
Hộ vệ kia ủy khuất nói:
- Ngô Tôn lâu chủ, trên người của hắn có thẻ khách quý của thần hành thương chúng ta, hơn nữa còn mới giáo huấn hộ vệ thiên nhai thương hội một lần.
- Thẻ khách quý, vì sao ngươi không có đầu óc như thế, khách quý của thương hội có năm cấp bậc, dùng thân phận La gia chỉ cầm được tứ cấp, thẻ khách quý ngũ cấp không nhiều, mấu chốt là Tần gia kia.
- Ai, tính toán, tính toán, dù sao ngươi cũng mang người vào, hiện tại bọn họ ở chỗ nào dẫn ta qua đi gặp a, nếu như Tần gia biết rõ, không biết giải thích như thế nào mới tốt.
Lâu chủ liên tục khoát tay, thở dài nói ra.
Hắn cũng không phải có ý kiến với La gia, mà là làm sinh ý đan dược tại Hạo Thiên đế quốc không thể đắc tội với cự đầu như Tần gia.
Mấy năm qua tình huống thần hành thương hội của bọn họ không tốt, phân bộ Hạo Thiên đế quốc cất bước gian nan, trước đó không lâu tổng bộ thương hội còn phái một trưởng lão tới tọa trấn, hiển nhiên hết sức bất mãn với tình huống của phân bộ.
Nếu như thời điểm này còn đắc tội với Tần gia, như vậy phân bộ Hạo Thiên đế quốc không thể nghi ngờ sẽ rét vì gió lại lạnh vì sương.
Đến lúc đó bị oan ức nhất định là lâu chủ hắn.
Không bao lâu Ngô Tôn lâu chủ đi tới phòng tiếp khách.
- Ha ha, khách quý đến không thể tiếp đón từ xa.
Ngô Tôn đi vào trong phòng khách, trên mặt hắn lập tức tươi cười như hoa, đi ra ngoài việc buôn bán, khuôn mặt tươi cười nghênh đón người là phải làm.
- Kẻ hèn là lâu chủ lầu các thần hành thương hội phân bộ Hạo Thiên đế quốc, Ngô Tôn, không biết La gia chủ đến thần hành thương hội cần làm gì?
Ngô Tôn ngồi xuống trước mặt hai người, khẽ cười nói.
- Thì ra là Ngô Tôn lâu chủ.
La Mẫn vội vàng chắp tay đáp lại, ngược lại Diệp Huyền bình tĩnh ngồi đó, híp mắt đánh giá này Ngô Tôn.
Cho dù Diệp Huyền như vậy nhưng trên mặt Ngô Tôn không có chút bất mãn nào, hiển nhiên Ngô Tôn là người tám mặt lung linh.
Trong phòng tiếp khách, La Mẫn và Ngô tôn hàn huyên một lát.
- Đúng thế, không biết hôm nay hai vị đến nhà có chuyện gì hay không?
Kỳ thật Ngô Tôn rất rõ ràng ý đồ La Mẫn đến nhưng vẫn cười hỏi một câu.
Diệp Huyền đã sớm chờ những lời này, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Ta nói, hôm nay chúng ta tới đây chính là muốn mua tài liệu của Ngô lâu chủ.
- Thì ra là chuyện này.
Ngô Tôn cố ý trầm tư một lát, lúc này mới áy náy nói:
- Hai vị, thật sự là thật có lỗi, tài liệu thần hành thương hội chúng ta gần đây đã bán ra ngoài, căn bản không có tài liệu dư thừa ah.
Diệp Huyền đã sớm ngờ tới Ngô Tôn nói như vậy nên cười lạnh nói một câu:
- Ta nghe nói thần hành thương hội gần đây cất bước gian nan, sinh ý tại Hạo Thiên đế quốc cũng không thuận lợi, như thế nào sinh ý tốt như vậy liền không có dư tài liệu? Hơn nữa chúng ta còn chưa nói mình cầu mua tài liệu gì ah?
Ngô Tôn lâu chủ xấu hổ cười cười, không có biện pháp, trong nội tâm cũng không có sức lực, hắn cũng là một nhân vật, lập tức iều chỉnh cảm xúc, mỉm cười nói:
- Vị này hẳn là Diệp thiếu a, thật sự có lỗi ah, tài liệu của thần hành thương hội thật sự có bán ra, cho nên cho dù Diệp thiếu cầu mua tài liệu gì cũng không có, về phần nguyên nhân trong đó không tiện giải thích với Diệp thiếu, kính xin Diệp thiếu thông cảm.
Diệp Huyền và La Mẫn lúc này đã rãnh nói chuyện với hộ vệ của thần hành thương hội.
Không chờ hai người nói chuyên, hai tên hộ vệ kia liên tục khoát tay, vẻ mặt hoảng sợ nói:
- Hai vị, thật sự là có lỗi, quản sự thần hành thương hội chúng ta không có mặt, mời hai vị về đi.
Diệp Huyền nhướng mày nói,
- Chúng ta còn chưa nói gặp quản sự nào mà?
- Bất sự quản sự nào cũng không có mặt, hai vị, chúng ta chỉ là tiểu hộ vệ, có một số việc thật sự không làm chủ được, kính xin không nên làm chúng ta khó xử.
Hai người nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Huyền lúc trước cho nên sợ tới mức toàn thân lạnh lẽo nhưng không dám thả Diệp Huyền đi vào.
La Mẫn khổ cười:
- Diệp thiếu, ngươi cũng nhìn thấy, người thần hành thương hội căn bản sẽ không gặp chúng ta, chúng ta nên quay về đi.
- Ta lại không tin.
Diệp Huyền cười nhạt một chút, nói với hai hộ vệ:
- Bỏ đi, trực tiếp gọi người phụ trách cao nhất của các ngươi xuống đây.
- Người phụ trách cao nhất?
Diệp Huyền nói lời này làm hai hộ vệ ngây ngốc, ngay cả La Mẫn cũng ngây ngốc.
Quản sự của người ta còn không gặp được, há lại cho chúng ta gặp người phụ trách cao nhất? Diệp thiếu không phải có bệnh đấy chứ?
Quả nhiên sau khi hai tên hộ vệ nghe xong liền suýt khóc.
- Đại nhân, kính xin đừng làm khó dễ chúng ta, nếu như người phụ trách cao nhất biết chúng ta dẫn ngươi đi vào là không xong, hai người chúng ta nhất định sẽ không may. Tại đế đô, không có một thế lực đan đạo nào dám đắc tội Tần gia.
Hai gã hộ vệ biết rõ bản thân mình không thể ngăn hai người, liền nói ra nguyên nhân.
- Hừ, ta nghe nói thần hành thương hội các ngươi là một trong mấy đại thương hội lớn nhất Mộng Cảnh bình nguyên, là thế lực nhất đẳng, như thế nào, lại nghe lời một hào phú? Ta biết rõ các ngươi không dám đắc tội Tần gia, ta thân là khách quý của thần hành thương hội các ngươi, các ngươi cũng không cho ta gặp người phụ trách cao nhất hay sao?
Diệp Huyền cũng không nói nhảm, trực tiếp xuất ra một tấm lệnh bài màu đen và đưa cho hai người.
- Thẻ khách quý?
Hai gã hộ vệ thoáng sửng sốt, tuy bọn họ chưa gặp qua thẻ khách quý nhưng lại biết thương hội đúng là có thẻ khách quý, mà Diệp Huyền lấy lệnh bài màu đen lại có tiêu chí của thương hội..
Hai người liếc nhau, một người trong đó có quyết định.
- nếu các hạ có thể khách quý sao không nói sớm, mời hai vị vào trong ngồi, chúng ta lập tức đi thông báo lâu chủ đại nhân.
Tuy Tần gia không cho phép tất cả thế lực lớn tiếp xúc La gia nhưng đối phương đã có thẻ khách quý, chắc hẳn sau khi lâu chủ biết cũng không trách tội.
Dù sao thương hội cũng không thể vì theo lệnh của Tần gia mà cự tuyệt khách quý vào cửa ah.
Lúc này Diệp Huyền và La Mẫn bị mời vào một gian phòng khách quý, hai người ngồi xuống, hộ vệ mới lui ra ngoài.
Lâu chủ thần hành thương hội lúc này không ngừng mắng xối máu đầu tên hộ vệ.
- Thương hội hạ mệnh lệnh ngươi không biết hay sao? Đã sớm nói người La gia tới liền không gặp, vì sao ngươi còn mang vào đây.
Lâu chủ hơn năm mươi tuổi, thân mặc một bộ trường bào đặc chế của thần hành thương hội, hắn oán trách mắng chửi vài tiếng.
Hộ vệ kia ủy khuất nói:
- Ngô Tôn lâu chủ, trên người của hắn có thẻ khách quý của thần hành thương chúng ta, hơn nữa còn mới giáo huấn hộ vệ thiên nhai thương hội một lần.
- Thẻ khách quý, vì sao ngươi không có đầu óc như thế, khách quý của thương hội có năm cấp bậc, dùng thân phận La gia chỉ cầm được tứ cấp, thẻ khách quý ngũ cấp không nhiều, mấu chốt là Tần gia kia.
- Ai, tính toán, tính toán, dù sao ngươi cũng mang người vào, hiện tại bọn họ ở chỗ nào dẫn ta qua đi gặp a, nếu như Tần gia biết rõ, không biết giải thích như thế nào mới tốt.
Lâu chủ liên tục khoát tay, thở dài nói ra.
Hắn cũng không phải có ý kiến với La gia, mà là làm sinh ý đan dược tại Hạo Thiên đế quốc không thể đắc tội với cự đầu như Tần gia.
Mấy năm qua tình huống thần hành thương hội của bọn họ không tốt, phân bộ Hạo Thiên đế quốc cất bước gian nan, trước đó không lâu tổng bộ thương hội còn phái một trưởng lão tới tọa trấn, hiển nhiên hết sức bất mãn với tình huống của phân bộ.
Nếu như thời điểm này còn đắc tội với Tần gia, như vậy phân bộ Hạo Thiên đế quốc không thể nghi ngờ sẽ rét vì gió lại lạnh vì sương.
Đến lúc đó bị oan ức nhất định là lâu chủ hắn.
Không bao lâu Ngô Tôn lâu chủ đi tới phòng tiếp khách.
- Ha ha, khách quý đến không thể tiếp đón từ xa.
Ngô Tôn đi vào trong phòng khách, trên mặt hắn lập tức tươi cười như hoa, đi ra ngoài việc buôn bán, khuôn mặt tươi cười nghênh đón người là phải làm.
- Kẻ hèn là lâu chủ lầu các thần hành thương hội phân bộ Hạo Thiên đế quốc, Ngô Tôn, không biết La gia chủ đến thần hành thương hội cần làm gì?
Ngô Tôn ngồi xuống trước mặt hai người, khẽ cười nói.
- Thì ra là Ngô Tôn lâu chủ.
La Mẫn vội vàng chắp tay đáp lại, ngược lại Diệp Huyền bình tĩnh ngồi đó, híp mắt đánh giá này Ngô Tôn.
Cho dù Diệp Huyền như vậy nhưng trên mặt Ngô Tôn không có chút bất mãn nào, hiển nhiên Ngô Tôn là người tám mặt lung linh.
Trong phòng tiếp khách, La Mẫn và Ngô tôn hàn huyên một lát.
- Đúng thế, không biết hôm nay hai vị đến nhà có chuyện gì hay không?
Kỳ thật Ngô Tôn rất rõ ràng ý đồ La Mẫn đến nhưng vẫn cười hỏi một câu.
Diệp Huyền đã sớm chờ những lời này, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Ta nói, hôm nay chúng ta tới đây chính là muốn mua tài liệu của Ngô lâu chủ.
- Thì ra là chuyện này.
Ngô Tôn cố ý trầm tư một lát, lúc này mới áy náy nói:
- Hai vị, thật sự là thật có lỗi, tài liệu thần hành thương hội chúng ta gần đây đã bán ra ngoài, căn bản không có tài liệu dư thừa ah.
Diệp Huyền đã sớm ngờ tới Ngô Tôn nói như vậy nên cười lạnh nói một câu:
- Ta nghe nói thần hành thương hội gần đây cất bước gian nan, sinh ý tại Hạo Thiên đế quốc cũng không thuận lợi, như thế nào sinh ý tốt như vậy liền không có dư tài liệu? Hơn nữa chúng ta còn chưa nói mình cầu mua tài liệu gì ah?
Ngô Tôn lâu chủ xấu hổ cười cười, không có biện pháp, trong nội tâm cũng không có sức lực, hắn cũng là một nhân vật, lập tức iều chỉnh cảm xúc, mỉm cười nói:
- Vị này hẳn là Diệp thiếu a, thật sự có lỗi ah, tài liệu của thần hành thương hội thật sự có bán ra, cho nên cho dù Diệp thiếu cầu mua tài liệu gì cũng không có, về phần nguyên nhân trong đó không tiện giải thích với Diệp thiếu, kính xin Diệp thiếu thông cảm.
Danh sách chương