- Chậc chậc, Vân Nghĩa huynh, ta nhớ La gia không phải gia tộc dưới trướng Mộ Dung gia các ngươi sao, hắn nhìn thiếu gia này thế nào, liền hành lễ cũng không hành lễ, người nhận biết thì nhận ra La Mẫn là gia chủ La gia, người không biết còn tưởng rằng hắn là người đi ra từ thâm sơn cùng cốc nào đó.
Tần Vũ đi xuống lầu, khóe miệng của hắn còn mang theo nụ cười tròa phúng, thần thái tràn ngập khinh miệt.
Hắn không cố ý áp chế giọng nói, lúc này người trong cửa hàng nghe rõ rành mạch, liên tục quay đầu nhìn sang.
- Tần Vũ huynh ngươi có điểm không biết, La gia ngày hôm qua cũng bị Mộ Dung gia khu trục, không còn là thế gia dưới trướng Mộ Dung gia.
Mộ Dung Vân Nghĩa làm sao không hiểu ý Tần Vũ, nhàn nhạt nói ra.
- Ah? Thì ra là chuyện này.
Tần Vũ lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta nói thì ra là chó nhà có tang, khó trách không lễ phép như vậy, dù như thế, La gia phụng dưỡng Mộ Dung gia ta nhiều năm như vậy, tâm lực của ngươi quá sự thật.
Tần Vũ chậc chậc sợ hãn thán phục, La Mẫn trong khoảng thời gian ngắn không chịu đựng được.
Lúc này rất nhiều võ giả liên tục nghị luận.
- Tại sao La gia lại đắc tội Tần gia? Ta không nhớ lầm chứ, La gia là cấp dưới của Mộ Dung gia mà?
- Vị huynh đệ kia, ngươi không xem lịch sao, ngày hôm qua Luyện Khí Phường mở cửa, Mộ Dung gia ở trước mặt mọi người khu trục La gia, Mộ Dung gia không thừa nhận La gia là cấp dưới của mình.
- Có chuyện này? La gia làm cái gì mà Mộ Dung gia tức giận như thế?
- Nghe nói là La gia sau khi bị khu trục đã công nhiên đắc tội Luyện Khí Phường, kỳ quái là, nghe nói ngày hôm qua cửa hàng La gia suýt nữa bị Thành Kiến Ti dỡ bỏ, cuối cùng vẫn là Luyện Khí Phường ra mặt mới bảo hộ cửa hàng La gia.
- Tất cả thế lực lớn tranh chấp đúng là khó hiểu.
Không ít võ giả có vẻ mặt chờ xem kịch vui.
- Diệp thiếu, chúng ta đi thôi.
La Mẫn mang một bụng lửa giận, hắn nói một câu.
Tuy hắn rất muốn bộc phát nhưng hắn cũng biết bộc phát trong Tần gia dược các là tự rước lấy nhục, cho dù thực lực hay địa vị, La gia và Tần gia không thể so sánh với nhau.
- Ồ! La Mẫn, vị này là ai thế, vì sao lạ mặt như vậy? Hình như không phải là đệ tử La gia ah, nhìn bộ dạng ngươi cung kính như thế, không phải La gia nhận chủ mới đấy chứ?
Đột nhiên Tần chuyển mục tiêu lên người Diệp Huyền, hắn châm chọc và nói:
- La gia chủ, nhận chủ cũng không phải là không được nhưng phải nhìn đúng người ah, có mắt nhìn người, không phải tất cả mọi người đều dễ nói chuyện giống như Mộ Dung gia, thả người La gia các ngươi mà không lấy một phân một hào, cho dù đốt đèn lồng cũng không tìm được chuyện tốt như thế đâu.
- Ngươi xem hăn đi, cũng không có gì đặc biệt cả, ngươi một bó tuổi lớn như thế, ta khuyên ngươi cũng không nên bại hết nội tình La gia ah.
Tần Vũ nói, muốn khó nghe bao nhiêu có khó nghe bao nhiêu.
Trong nội tâm Diệp Huyền rất rõ ràng, đối phương đang nhắm đầu mâu vào mình.
Nhưng mà La Mẫn có thể chịu, Diệp Huyền lúc này chịu được chứ, hắn cười lạnh một tiếng nói ra:
- Họ Tần, ngươi có thời gian rỗi quan tâm thay La gia, còn không bằng quan tâm bản thân mình một chút đi, nhìn ngươi nịnh bợ Mộ Dung gia như vậy, không lẽ đã trở thành tay sai của Mộ Dung gia đó chứ. Ah, đúng rồi, lần trước ở cửa thành ngươi không phải có một con tọa kỵ song đầu liệt điểu sao, vì sao gần đây không thấy? Chẳng lẽ đã bị ngươi hầm cách thủy rồi?
Diệp Huyền cười lạnh nhưng giả vờ như hảo ý hỏi thăm.
- Ngươi...
Tần Vũ đang tươi cười liền biến thành âm thầm.
Song đầu liệt điểu chết chính là cây gai trong lòng hắn, cũng là nguyên nhân hắn thống hận Diệp Huyền nhất, hiện tại Diệp Huyền nhắc tới làm hắn tức giận không nhỏ, chẳng khác gì núi lửa phun trào tùy thời bộc phát.
- Gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn.
Trong mắt Tần Vũ bắn ra một đạo hàn quang.
- Ngươi đừng tưởng rằng bợ đỡ được Luyện Khí Phường thì không kiêng nể gì cả, Luyện Khí Phường có địa vị cao tại đế đô nhưng cũng rất ít chộn rộn vào trong gia tộc xung đột, ngươi chờ, bản thiếu gia một ngày nào đó sẽ làm ngươi cầu xin tha thứ trước mặt mọi người.
Diệp Huyền nghe xong cười khinh thường.
- Tần Vũ ngươi dù gì cũng là đệ tử thế gia, những lời uy hiếp như vậy đừng nên nói, có bản lĩnh thì đao thật cây thương thật làm đi, nếu ngươi dám động thủ với ta, ta còn bội phục ngươi là nhân vật, nếu như không dám, ngươi cứ tiếp tục làm con rùa đen rút đầu đi, đừng có lải nhải ở nơi này.
Trong giọng nói của Diệp Huyền mang theo ý khiêu khích nồng đậm.
- Ngươi...
Gương mặt lạnh lùng của Tần Vũ mang theo chán nản, hắn đang có ác khí trong lòng nhưng không thể phát tiết ra ngoài.
- Người đâu...
Đột nhiên hắn gầm lên, trong đôi mắt bắn ra sát cơ như ác lang.
- Thiếu gia, có gì phân phó.
Một đám hộ vệ mặc áo giáp, cầm lưỡi đao sắc bén đi tới, bọn chúng vây quanh ba người Diệp Huyền vào trong.
Đám hộ vệ cầm vũ khí giống như hổ lang, trên thân bọn chúng tỏa ra sát cơ sắc bén.
Diệp Huyền nhìn hộ vệ bốn phía, chợt trào phúng cười cười:
- Tần Vũ, ngươi chuẩn bị động thủ sao?
- Hiện tại ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Tần Vũ tức giận gào thét.
Diệp Huyền lắc đầu, trên mặt hắn không có bối rối.
- Bây giờ không phỉa vấn đề ta lo lắng hay không, mà là ngươi không dám động tới ta, nếu như ngươi không phục, cứ hạ lệnh thử xem.
Ngữ khí của Diệp Huyền siêu nhiên, khóe miệng còn cười lạnh.
- Thiếu niên này điên rồi sao?
Rất nhiều võ giả ở đây trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Huyền năm lần bảy lượt khiêu khích Tần Vũ, trong lời nói còn khiêu khích Tần Vũ động thủ, chẳng lẽ hắn cho rằng trong Tần gia dược các thì Tần Vũ không dám động thủ hay sao.
Thiên tài trẻ tuổi như Tần Vũ vô cùng hung hăng càn quấy, nếu thật tức giận thì đâu quản nhiều như thế, đến lúc đó tiểu tử này chẳng khác gì dời đá nện chân mình.
Trong lòng mọi người thập phần nghi hoặc, Diệp Huyền lấy tin tưởng từ đâu ra, dám đoán chắc Tần Vũ không dám động tới hắn?
- Tốt, rất tốt, Tần Vũ ta sống ở đế đô lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người kiêu ngạo giống như ngươi, hôm nay không chém giết ngươi tại chỗ thì Tần Vũ ta còn thể diện nào sống trên đời này?
- Người đâu...
Trong mắt Tần Vũ b ắn ra hào quang âm hàn, hắn quát chói tai, thật sự muốn động thủ tru sát Diệp Huyền.
- Tần Vũ thiếu gia, vạn lần không được ah.
Thời khắc mấu chố một tên quản sự Tần gia dược các chạy tới ngăn cản Tần Vũ.
Tần Vũ đi xuống lầu, khóe miệng của hắn còn mang theo nụ cười tròa phúng, thần thái tràn ngập khinh miệt.
Hắn không cố ý áp chế giọng nói, lúc này người trong cửa hàng nghe rõ rành mạch, liên tục quay đầu nhìn sang.
- Tần Vũ huynh ngươi có điểm không biết, La gia ngày hôm qua cũng bị Mộ Dung gia khu trục, không còn là thế gia dưới trướng Mộ Dung gia.
Mộ Dung Vân Nghĩa làm sao không hiểu ý Tần Vũ, nhàn nhạt nói ra.
- Ah? Thì ra là chuyện này.
Tần Vũ lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta nói thì ra là chó nhà có tang, khó trách không lễ phép như vậy, dù như thế, La gia phụng dưỡng Mộ Dung gia ta nhiều năm như vậy, tâm lực của ngươi quá sự thật.
Tần Vũ chậc chậc sợ hãn thán phục, La Mẫn trong khoảng thời gian ngắn không chịu đựng được.
Lúc này rất nhiều võ giả liên tục nghị luận.
- Tại sao La gia lại đắc tội Tần gia? Ta không nhớ lầm chứ, La gia là cấp dưới của Mộ Dung gia mà?
- Vị huynh đệ kia, ngươi không xem lịch sao, ngày hôm qua Luyện Khí Phường mở cửa, Mộ Dung gia ở trước mặt mọi người khu trục La gia, Mộ Dung gia không thừa nhận La gia là cấp dưới của mình.
- Có chuyện này? La gia làm cái gì mà Mộ Dung gia tức giận như thế?
- Nghe nói là La gia sau khi bị khu trục đã công nhiên đắc tội Luyện Khí Phường, kỳ quái là, nghe nói ngày hôm qua cửa hàng La gia suýt nữa bị Thành Kiến Ti dỡ bỏ, cuối cùng vẫn là Luyện Khí Phường ra mặt mới bảo hộ cửa hàng La gia.
- Tất cả thế lực lớn tranh chấp đúng là khó hiểu.
Không ít võ giả có vẻ mặt chờ xem kịch vui.
- Diệp thiếu, chúng ta đi thôi.
La Mẫn mang một bụng lửa giận, hắn nói một câu.
Tuy hắn rất muốn bộc phát nhưng hắn cũng biết bộc phát trong Tần gia dược các là tự rước lấy nhục, cho dù thực lực hay địa vị, La gia và Tần gia không thể so sánh với nhau.
- Ồ! La Mẫn, vị này là ai thế, vì sao lạ mặt như vậy? Hình như không phải là đệ tử La gia ah, nhìn bộ dạng ngươi cung kính như thế, không phải La gia nhận chủ mới đấy chứ?
Đột nhiên Tần chuyển mục tiêu lên người Diệp Huyền, hắn châm chọc và nói:
- La gia chủ, nhận chủ cũng không phải là không được nhưng phải nhìn đúng người ah, có mắt nhìn người, không phải tất cả mọi người đều dễ nói chuyện giống như Mộ Dung gia, thả người La gia các ngươi mà không lấy một phân một hào, cho dù đốt đèn lồng cũng không tìm được chuyện tốt như thế đâu.
- Ngươi xem hăn đi, cũng không có gì đặc biệt cả, ngươi một bó tuổi lớn như thế, ta khuyên ngươi cũng không nên bại hết nội tình La gia ah.
Tần Vũ nói, muốn khó nghe bao nhiêu có khó nghe bao nhiêu.
Trong nội tâm Diệp Huyền rất rõ ràng, đối phương đang nhắm đầu mâu vào mình.
Nhưng mà La Mẫn có thể chịu, Diệp Huyền lúc này chịu được chứ, hắn cười lạnh một tiếng nói ra:
- Họ Tần, ngươi có thời gian rỗi quan tâm thay La gia, còn không bằng quan tâm bản thân mình một chút đi, nhìn ngươi nịnh bợ Mộ Dung gia như vậy, không lẽ đã trở thành tay sai của Mộ Dung gia đó chứ. Ah, đúng rồi, lần trước ở cửa thành ngươi không phải có một con tọa kỵ song đầu liệt điểu sao, vì sao gần đây không thấy? Chẳng lẽ đã bị ngươi hầm cách thủy rồi?
Diệp Huyền cười lạnh nhưng giả vờ như hảo ý hỏi thăm.
- Ngươi...
Tần Vũ đang tươi cười liền biến thành âm thầm.
Song đầu liệt điểu chết chính là cây gai trong lòng hắn, cũng là nguyên nhân hắn thống hận Diệp Huyền nhất, hiện tại Diệp Huyền nhắc tới làm hắn tức giận không nhỏ, chẳng khác gì núi lửa phun trào tùy thời bộc phát.
- Gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn.
Trong mắt Tần Vũ bắn ra một đạo hàn quang.
- Ngươi đừng tưởng rằng bợ đỡ được Luyện Khí Phường thì không kiêng nể gì cả, Luyện Khí Phường có địa vị cao tại đế đô nhưng cũng rất ít chộn rộn vào trong gia tộc xung đột, ngươi chờ, bản thiếu gia một ngày nào đó sẽ làm ngươi cầu xin tha thứ trước mặt mọi người.
Diệp Huyền nghe xong cười khinh thường.
- Tần Vũ ngươi dù gì cũng là đệ tử thế gia, những lời uy hiếp như vậy đừng nên nói, có bản lĩnh thì đao thật cây thương thật làm đi, nếu ngươi dám động thủ với ta, ta còn bội phục ngươi là nhân vật, nếu như không dám, ngươi cứ tiếp tục làm con rùa đen rút đầu đi, đừng có lải nhải ở nơi này.
Trong giọng nói của Diệp Huyền mang theo ý khiêu khích nồng đậm.
- Ngươi...
Gương mặt lạnh lùng của Tần Vũ mang theo chán nản, hắn đang có ác khí trong lòng nhưng không thể phát tiết ra ngoài.
- Người đâu...
Đột nhiên hắn gầm lên, trong đôi mắt bắn ra sát cơ như ác lang.
- Thiếu gia, có gì phân phó.
Một đám hộ vệ mặc áo giáp, cầm lưỡi đao sắc bén đi tới, bọn chúng vây quanh ba người Diệp Huyền vào trong.
Đám hộ vệ cầm vũ khí giống như hổ lang, trên thân bọn chúng tỏa ra sát cơ sắc bén.
Diệp Huyền nhìn hộ vệ bốn phía, chợt trào phúng cười cười:
- Tần Vũ, ngươi chuẩn bị động thủ sao?
- Hiện tại ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Tần Vũ tức giận gào thét.
Diệp Huyền lắc đầu, trên mặt hắn không có bối rối.
- Bây giờ không phỉa vấn đề ta lo lắng hay không, mà là ngươi không dám động tới ta, nếu như ngươi không phục, cứ hạ lệnh thử xem.
Ngữ khí của Diệp Huyền siêu nhiên, khóe miệng còn cười lạnh.
- Thiếu niên này điên rồi sao?
Rất nhiều võ giả ở đây trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Huyền năm lần bảy lượt khiêu khích Tần Vũ, trong lời nói còn khiêu khích Tần Vũ động thủ, chẳng lẽ hắn cho rằng trong Tần gia dược các thì Tần Vũ không dám động thủ hay sao.
Thiên tài trẻ tuổi như Tần Vũ vô cùng hung hăng càn quấy, nếu thật tức giận thì đâu quản nhiều như thế, đến lúc đó tiểu tử này chẳng khác gì dời đá nện chân mình.
Trong lòng mọi người thập phần nghi hoặc, Diệp Huyền lấy tin tưởng từ đâu ra, dám đoán chắc Tần Vũ không dám động tới hắn?
- Tốt, rất tốt, Tần Vũ ta sống ở đế đô lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người kiêu ngạo giống như ngươi, hôm nay không chém giết ngươi tại chỗ thì Tần Vũ ta còn thể diện nào sống trên đời này?
- Người đâu...
Trong mắt Tần Vũ b ắn ra hào quang âm hàn, hắn quát chói tai, thật sự muốn động thủ tru sát Diệp Huyền.
- Tần Vũ thiếu gia, vạn lần không được ah.
Thời khắc mấu chố một tên quản sự Tần gia dược các chạy tới ngăn cản Tần Vũ.
Danh sách chương