Hủ Lịch nói chuyện cung kính rồi lại không mất uy nghiêm, lộ ra dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Huyền Diệp.
Diệp Huyền thản nhiên nói, thái độ của Hủ Lịch làm hắn có hảo cảm.
- Thì ra là Diệp thiếu.
Hủ Lịch tỏ thái độ:
- Ta không rõ chuyện của Diệp thiếu cho lắm nhưng xin yên tâm, tại đế đô, bất cứ kẻ nào cũng không thể giễu võ giương oai trên đầu Luyện Khí Phường chúng ta, nếu Diệp thiếu tin được, chuyện này giao cho ta xử lý đi.
Vừa dứt lời, Hủ Lịch trực tiếp quay người nhìn sang Chu quản sự.
- Chu Hòa, tại đây xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy ánh mát nghiêm khắc của Hủ Lịch, nội tâm Chu Hòa chấn động, vội vàng giảng thuật chuyện vừa rồi từ đầu tới cuối, không có thêm mắm thêm muối chút nào.
Thì ra là như vậy.
Hủ Lịch nghe Chu Hòa giảng thuật xong, đôi mắt của hắn biến thành hung ác.
- Thiệu đội trưởng, uy phong của ngươi rất lớn, lại muốn mang người Luyện Khí Phường về thiên lao, không biết là ai cho ngươi lá gan này? Là Cổ thống lĩnh hay là Tôn thống lĩnh? Tuy Hủ Lịch ta không phải nhân vật gì nhưng chuyện hô nay phải cho Hủ Lịch ta công đạo, lúc nào Thiên Long vệ có thể tùy ý ức hiếp người Luyện Khí Phường chúng ta?
Lời nói của Hủ Lịch lập tức truyền khắp cả con phố này..
Hủ Lịch vừa nói như vậy, cộng thêm thái độ cung kính với Diệp Huyền cũng làm đám người chung quanh trợn mắt há hốc mồm.
- Không, không, Hủ Lịch đại sư, hiểu lầm, đây là hiểu lầm.
Thiệu Quân đã sớm biết không ổn, hiện tại Hủ Lịch mở miệng, hắn đổ mồ hôi lạnh trên trán sau đó vội vàng giải thích.
- Chuyện này là Thành Kiến Ti phát sinh xung đột với vị tiểu huynh đệ này, tại hạ chỉ đứng giữa điều giải mà thôi, Hủ Lịch đại sư, ngài đừng có hiểu lầm ah.
- Hiểu lầm?
Hủ Lịch lạnh lùng nói ra:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi muốn mang Diệp thiếu và La gia đi thiên lao là ta nghe lầm sao? Hay là Chu Hòa nói sai?
- Không, các ngươi đúng, là ta sai!
Hiện tại Thiệu Quân muốn mắng chết Hoàng Chung, hắn vội vàng cúi đầu giải thích với Hủ Lịch:
- Vị tiểu huynh đệ này nói cửa hàng La gia là sản nghiệp của Luyện Khí Phường, tại hạ căn bản không dám động tới, người xem, không phải ta mời Chu quản sự tới hay sao?
- Cửa hàng La gia? Đây rõ ràng là sản nghiệp Luyện Khí Phường chúng ta, đội trưởng Thiên Long vệ, chẳng lẽ không có mắt sao?
Hủ Lịch lạnh lùng nói.
Đương nhiên hắn biết rõ cửa hàng La gia căn bản không phải sản nghiệp của Luyện Khí Phường.
Vào lúc này cho dù là hầm cầu thìhắn cũng phải nói là sản nghiệp của Luyện Khí Phường ah.
- Đúng, đúng, là ta mắt mù, không nhìn ra cửa hàng Luyện Khí Phường, nên mắng, nên mắng.
Lúc trước đội trưởng Thiên Long vệ còn uy phong lẫm lẫm, lúc này chật vật cầu xin, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
- Còn Hoàng đội trưởng, ngươi uy phong rất to, lúc nào Thành Kiến Ti có thể không thông qua Luyện Khí Phường là có thể tùy ý dở bỏ cửa hàng Luyện Khí Phường?
Hủ Lịch lạnh lùng nhìn sang Hoàng Chung.
Có thể làm chưởng quầy lầu các Luyện Khí Phường trong phường thị, Hủ Lịch chính là nhân tinh, hắn làm sao không biết chuyện hôm nay chính là Thành Kiến Ti Hoàng Chung gây ra.
- Hủ Lịch đại sư, ta...
Hoàng Chung há hốc mồm, bộ dạng sắp khóc, cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra Luyện Khí Phường Hủ Lịch đại sư sẽ đích thân chạy đến nơi này, hơn nữa còn xuất đầu vì La gia, xem bộ dạng nổi giận đùng đùng của Hủ Lịch, hắn làm sao không biết mình chọc đại sự rồi.
Hắn chỉ là tiểu đội trưởng chấp pháp của Thành Kiến Ti, làm sao có thể thừa nhận Luyện Khí Phường nghiền áp.
Vào thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Tần Vũ.
Tất cả đều là chuyện Tần Vũ làm ra, nếu như không phải Tần Vũ thì hắn làm sao nhúng tay vào vũng nước đục này.
- Hủ Lịch đại sư, theo ta được biết cửa hàng này là cửa hàng của La gia a, lúc nào thành sản nghiệp Luyện Khí Phường? Huống chi, Thành Kiến Ti phụ trách quy hoạch xây dựng thành thị, phá bỏ và dời đi cửa hàng đi nơi khác cũng thuộc chức trách của bọn họ.
Tần Vũ không thể không đứng ra nói chuyện vì Hoàng Chung.
Trong lòng của hắn nghẹn một bụng lửa giận, sắp hốt gọn Diệp Huyền và La gia vào một chỗ, Luyện Khí Phường lại xen vào việc này.
- Thì ra là Tần gia công tử, khó trách tự tin như vậy, quả nhiên là hào phú không tầm thường.
Hủ Lịch khinh thường cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn ngập trào phúng:
- Dựa theo như Tần công tử nói như vậy, Luyện Khí chúng ta có cửa hàng và sản nghiệp nào cũng phải chuẩn bị báo cáo với Tần gia các ngươi hay sao? Ta cũng muốn các ngươi biết rõ nơi này có phải sản nghiệp Luyện Khí Phường của chúng ta hay không...
Tần Vũ cau mày:
- Hủ Lịch đại sư, ta cũng không nói như vậy.
- Ngươi không có nói như vậy nhưng lời của ngươi có ý như vậy, tuy Hủ Lịch ta lớn tuổi một chú nhưng còn không phải ngu ngốc.
Hủ Lịch lạnh lùng nói ra.
- Ngươi nghĩ như thế nào là chuyện của ngươi, hôm nay Thành Kiến Ti dỡ bỏ gian cửa hàng này hoàn toàn là dựa theo luật páp đế quốc, hẳn Hủ Lịch đại sư cho rằng mình tư lịch cao liền không đặt luật pháp đế quốc vào trong mắt.
Nhìn thấy Hủ Lịch phá hư chuyện tốt của hắn, nội tâm Tần Vũ nghẹn một bụng lửa giận.
Hắn là đệ tử hào phú Tần gia, đổi lại Lê Húc đại sư đến thì hắn còn nhường nhịn nhưng hắn biết rõ thân phận của Hủ Lịch, nói là chưởng quầy lầu các Luyện Khí Phường nhưng trên thực tế là đệ tử ký danh của Lục Ly đại sư, người khác sợ hắn, Tần Vũ từ nhỏ đến lớn hung hăng càn quấy đã quen nên không sợ.
Thái độ của Tần Vũ cũng chọc Hủ Lịch tức giận.
Cho dù gia chủ Tần gia ở chỗ này nhìn thấy hắn cũng phải cung kính, Tần Vũ quả thực không biết trời cao đất rộng.
- Hoàng Chung, Tần công tử nói có phải là ý ngươi muốn nói hay không?
Hắn lạnh lẽo nhìn sang Hoàng Chung.
- Này... Này...
Hoàng Chung lắp bắp nhưng cả buổi không xuất ra cái rắm.
- Tốt, rất tốt.
Hủ Lịch híp mắt lại, ánh mắt bắn ra hàn quang:
- Chyện này Luyện Khí Phường sẽ đích thân hỏi Ngô cục trưởng Thành Kiến Ti, xem xem Thành Kiến Ti các ngươi có thật muốn dở bỏ cửa hàng Luyện Khí Phường hay không.
- Hủ Lịch đại sư, này...
Sắc mặt Hoàng Chung trắng bệch, lập tức nơm nớp lo sợ.
Quy hoạch phường thị lần nữa vốn chính là do hắn và Tần Vũ làm ra mà thôi, nếu thật náo tới chỗ Thành Kiến Ti, hắn tuyệt đối sẽ không may tới cực điểm.
- Đủ rồi, không cần nói nhảm, nơi này là địa bàn của Luyện Khí Phường chúng ta, chư vị, chẳng lẽ còn ta mời các ngươi rời đi hay sao? Nếu quả thật muốn dỡ bỏ cửa hàng, có thể, bao Ngô cục trưởng Thành Kiến Ti các ngươi cầm văn bản của đế quốc tới đây.
- Huyền Diệp.
Diệp Huyền thản nhiên nói, thái độ của Hủ Lịch làm hắn có hảo cảm.
- Thì ra là Diệp thiếu.
Hủ Lịch tỏ thái độ:
- Ta không rõ chuyện của Diệp thiếu cho lắm nhưng xin yên tâm, tại đế đô, bất cứ kẻ nào cũng không thể giễu võ giương oai trên đầu Luyện Khí Phường chúng ta, nếu Diệp thiếu tin được, chuyện này giao cho ta xử lý đi.
Vừa dứt lời, Hủ Lịch trực tiếp quay người nhìn sang Chu quản sự.
- Chu Hòa, tại đây xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy ánh mát nghiêm khắc của Hủ Lịch, nội tâm Chu Hòa chấn động, vội vàng giảng thuật chuyện vừa rồi từ đầu tới cuối, không có thêm mắm thêm muối chút nào.
Thì ra là như vậy.
Hủ Lịch nghe Chu Hòa giảng thuật xong, đôi mắt của hắn biến thành hung ác.
- Thiệu đội trưởng, uy phong của ngươi rất lớn, lại muốn mang người Luyện Khí Phường về thiên lao, không biết là ai cho ngươi lá gan này? Là Cổ thống lĩnh hay là Tôn thống lĩnh? Tuy Hủ Lịch ta không phải nhân vật gì nhưng chuyện hô nay phải cho Hủ Lịch ta công đạo, lúc nào Thiên Long vệ có thể tùy ý ức hiếp người Luyện Khí Phường chúng ta?
Lời nói của Hủ Lịch lập tức truyền khắp cả con phố này..
Hủ Lịch vừa nói như vậy, cộng thêm thái độ cung kính với Diệp Huyền cũng làm đám người chung quanh trợn mắt há hốc mồm.
- Không, không, Hủ Lịch đại sư, hiểu lầm, đây là hiểu lầm.
Thiệu Quân đã sớm biết không ổn, hiện tại Hủ Lịch mở miệng, hắn đổ mồ hôi lạnh trên trán sau đó vội vàng giải thích.
- Chuyện này là Thành Kiến Ti phát sinh xung đột với vị tiểu huynh đệ này, tại hạ chỉ đứng giữa điều giải mà thôi, Hủ Lịch đại sư, ngài đừng có hiểu lầm ah.
- Hiểu lầm?
Hủ Lịch lạnh lùng nói ra:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi muốn mang Diệp thiếu và La gia đi thiên lao là ta nghe lầm sao? Hay là Chu Hòa nói sai?
- Không, các ngươi đúng, là ta sai!
Hiện tại Thiệu Quân muốn mắng chết Hoàng Chung, hắn vội vàng cúi đầu giải thích với Hủ Lịch:
- Vị tiểu huynh đệ này nói cửa hàng La gia là sản nghiệp của Luyện Khí Phường, tại hạ căn bản không dám động tới, người xem, không phải ta mời Chu quản sự tới hay sao?
- Cửa hàng La gia? Đây rõ ràng là sản nghiệp Luyện Khí Phường chúng ta, đội trưởng Thiên Long vệ, chẳng lẽ không có mắt sao?
Hủ Lịch lạnh lùng nói.
Đương nhiên hắn biết rõ cửa hàng La gia căn bản không phải sản nghiệp của Luyện Khí Phường.
Vào lúc này cho dù là hầm cầu thìhắn cũng phải nói là sản nghiệp của Luyện Khí Phường ah.
- Đúng, đúng, là ta mắt mù, không nhìn ra cửa hàng Luyện Khí Phường, nên mắng, nên mắng.
Lúc trước đội trưởng Thiên Long vệ còn uy phong lẫm lẫm, lúc này chật vật cầu xin, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
- Còn Hoàng đội trưởng, ngươi uy phong rất to, lúc nào Thành Kiến Ti có thể không thông qua Luyện Khí Phường là có thể tùy ý dở bỏ cửa hàng Luyện Khí Phường?
Hủ Lịch lạnh lùng nhìn sang Hoàng Chung.
Có thể làm chưởng quầy lầu các Luyện Khí Phường trong phường thị, Hủ Lịch chính là nhân tinh, hắn làm sao không biết chuyện hôm nay chính là Thành Kiến Ti Hoàng Chung gây ra.
- Hủ Lịch đại sư, ta...
Hoàng Chung há hốc mồm, bộ dạng sắp khóc, cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra Luyện Khí Phường Hủ Lịch đại sư sẽ đích thân chạy đến nơi này, hơn nữa còn xuất đầu vì La gia, xem bộ dạng nổi giận đùng đùng của Hủ Lịch, hắn làm sao không biết mình chọc đại sự rồi.
Hắn chỉ là tiểu đội trưởng chấp pháp của Thành Kiến Ti, làm sao có thể thừa nhận Luyện Khí Phường nghiền áp.
Vào thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Tần Vũ.
Tất cả đều là chuyện Tần Vũ làm ra, nếu như không phải Tần Vũ thì hắn làm sao nhúng tay vào vũng nước đục này.
- Hủ Lịch đại sư, theo ta được biết cửa hàng này là cửa hàng của La gia a, lúc nào thành sản nghiệp Luyện Khí Phường? Huống chi, Thành Kiến Ti phụ trách quy hoạch xây dựng thành thị, phá bỏ và dời đi cửa hàng đi nơi khác cũng thuộc chức trách của bọn họ.
Tần Vũ không thể không đứng ra nói chuyện vì Hoàng Chung.
Trong lòng của hắn nghẹn một bụng lửa giận, sắp hốt gọn Diệp Huyền và La gia vào một chỗ, Luyện Khí Phường lại xen vào việc này.
- Thì ra là Tần gia công tử, khó trách tự tin như vậy, quả nhiên là hào phú không tầm thường.
Hủ Lịch khinh thường cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn ngập trào phúng:
- Dựa theo như Tần công tử nói như vậy, Luyện Khí chúng ta có cửa hàng và sản nghiệp nào cũng phải chuẩn bị báo cáo với Tần gia các ngươi hay sao? Ta cũng muốn các ngươi biết rõ nơi này có phải sản nghiệp Luyện Khí Phường của chúng ta hay không...
Tần Vũ cau mày:
- Hủ Lịch đại sư, ta cũng không nói như vậy.
- Ngươi không có nói như vậy nhưng lời của ngươi có ý như vậy, tuy Hủ Lịch ta lớn tuổi một chú nhưng còn không phải ngu ngốc.
Hủ Lịch lạnh lùng nói ra.
- Ngươi nghĩ như thế nào là chuyện của ngươi, hôm nay Thành Kiến Ti dỡ bỏ gian cửa hàng này hoàn toàn là dựa theo luật páp đế quốc, hẳn Hủ Lịch đại sư cho rằng mình tư lịch cao liền không đặt luật pháp đế quốc vào trong mắt.
Nhìn thấy Hủ Lịch phá hư chuyện tốt của hắn, nội tâm Tần Vũ nghẹn một bụng lửa giận.
Hắn là đệ tử hào phú Tần gia, đổi lại Lê Húc đại sư đến thì hắn còn nhường nhịn nhưng hắn biết rõ thân phận của Hủ Lịch, nói là chưởng quầy lầu các Luyện Khí Phường nhưng trên thực tế là đệ tử ký danh của Lục Ly đại sư, người khác sợ hắn, Tần Vũ từ nhỏ đến lớn hung hăng càn quấy đã quen nên không sợ.
Thái độ của Tần Vũ cũng chọc Hủ Lịch tức giận.
Cho dù gia chủ Tần gia ở chỗ này nhìn thấy hắn cũng phải cung kính, Tần Vũ quả thực không biết trời cao đất rộng.
- Hoàng Chung, Tần công tử nói có phải là ý ngươi muốn nói hay không?
Hắn lạnh lẽo nhìn sang Hoàng Chung.
- Này... Này...
Hoàng Chung lắp bắp nhưng cả buổi không xuất ra cái rắm.
- Tốt, rất tốt.
Hủ Lịch híp mắt lại, ánh mắt bắn ra hàn quang:
- Chyện này Luyện Khí Phường sẽ đích thân hỏi Ngô cục trưởng Thành Kiến Ti, xem xem Thành Kiến Ti các ngươi có thật muốn dở bỏ cửa hàng Luyện Khí Phường hay không.
- Hủ Lịch đại sư, này...
Sắc mặt Hoàng Chung trắng bệch, lập tức nơm nớp lo sợ.
Quy hoạch phường thị lần nữa vốn chính là do hắn và Tần Vũ làm ra mà thôi, nếu thật náo tới chỗ Thành Kiến Ti, hắn tuyệt đối sẽ không may tới cực điểm.
- Đủ rồi, không cần nói nhảm, nơi này là địa bàn của Luyện Khí Phường chúng ta, chư vị, chẳng lẽ còn ta mời các ngươi rời đi hay sao? Nếu quả thật muốn dỡ bỏ cửa hàng, có thể, bao Ngô cục trưởng Thành Kiến Ti các ngươi cầm văn bản của đế quốc tới đây.
Danh sách chương