Nàng căn bản không cách nào tưởng tượng, một đệ tử trẻ tuổi còn nhỏ hơn cả nàng vậy mà có thể kích thương phó hội trưởng hồn sư tháp Đông Thăng quốc, hơn nữa đối phương còn là cường giả ngũ giai Võ Tông.
Tuy nàng cũng là tứ giai Thiên Vũ Sư nhưng biết rõ chênh lệch giữa Thiên Vũ Sư và Võ Tông, chênh lệch chẳng khác gì trời và đất, nếu như đổi lại nàng, đừng nói làm Lý Hạc bị thương, chỉ sợ có thể kiên trì một lát khi đối mặt Lý Hạc cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Bởi vậy nhìn thấy Diệp Huyền có thể kích thương Lý Hạc, nội tâm nàng chấn động không gì sánh kịp. Kế tiếp nàng nhìn thấy Lý Hạc phóng xuất vòng sắt màu đen, nội tâm của nàng rối loạn.
Nàng nghe nói qua lai lịch vòng sắt màu đen kia, đó là huyền bảo cực kỳ cường đại của Đông Thăng quốc, phẩm giai là tứ phẩm, được gọi là Thiên La Quyển, có thể trói buộc hư không chung quanh võ giả, hơn nữa phóng xuất ra hào quang màu đen mang theo sát thương rất mạnh.
Cho dù là ngũ giai Võ Tông bị Thiên La Quyển bao phủ vào bên trong cũng thập phần nguy hiểm, không chết cũng tổn thương.
Diệp Huyền chỉ là đệ tử thiên tài, cho dù có vài phần thực lực, gặp được Thiên La Quyển chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít, nghĩ vậy nội tâm Hạ Thất Tịch không đành lòng nhìn tiếp.
- Ồ, không ngờ còn có một kiện huyền bảo, không tệ, xem ra chiến lợi phẩm của ta có thêm một vật phâm quý giá rồi.
Ai biết Diệp Huyền nhìn thấy Thiên La Quyển, chẳng những không có sợ hãi, trên mặt hắn còn mang theo một tia vui mừng, từđoó làm nội tâm Lý Hạc tức giận không nhỏ.
- Tiểu tử, còn chiến lợi phẩm, một chiêu này muốn mạng ngươi.
Lý Hạc rít to, đồng thời hắn phóng thích hồn lực tam phẩm tới mức tận cùng, điên cuồng thúc dục uy lực k hủng bố của Thiên La Quyển.
Thiên La Quyển được Lý Hạc thúc dục cho nên càng ngày càng lớn, cảm giác nguy hiểm đồng thời xuất hiện trong nội tâm Diệp Huyền.
Diệp Huyền cố tình kiểm tra thực lực của chính mình, cũng không có sử dụng thứ gì đặc thù, trường kiếm trong tay đâm ra liên tục, Long Văn kiếm tỏa ra hào quang chói mắt, từng tiếng long ngâm vang vọng trong thiên địa.
Đinh đinh đang đang!
Trường kiếm trong tay Diệp Huyền giống như mộng như ảo, vô số kiếm quang không ngừng điểm hoa tươi b ắn ra khắp bốn phía, những kiếm quang này nhìn như không có quy luật nào nhưng lại vừa vặn ngăn cản mỗi một quang điểm màu đen trên Thiên La Quyển.
Nhìn từ đằng xa, Thiên La Quyển phóng xuất hào quang mênh mông như biển lớn, Diệp Huyền chỉ là con thuyền nhỏ trên đại dương, cho dù những quang điểm màu đen kia chấn động và bành trướng như thế nào cũng không thể lật đổ con thuyền nhỏ như Diệp Huyền, hắn đứng sững sững tại chỗ.
Hạ Thất Tịch vốn không đành lòng xem tiếp, sau khi phát hiện tràng cảnh như thế, toàn thân nàng căng cứng, nội tâm khiếp sợ giống như sóng to gió lớn, cho dù thế nào cũng không thể bình tĩnh như cũ.
Muốn nói càng khiếp sợ chính là Lý Hạc, tuy hắn cảm giác Diệp Huyền đang lâm vào hạ phong trong Thiên La Quyển của mình, không bao lâu sau là có thể đánh chết đối phương nhưng kinh hãi trong nội tâm của hắn không có đình chỉ.
Thiên La Quyển là bảo vật thành danh của hắn nhiều năm qua, mặc dù không có chiến lợi phẩm cấp bậc Võ Tông nhưng đã từng đánh chết không ít Thiên Vũ Sư, thậm chí còn có hai tên tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong.
Nhưng bây giờ Thiên La Quyển của hắn không thể chém giết một tên đệ tử trong thời gian ngắn.
Nếu như không phải ngay từ đầu hắn ăn không ít thiệt thòi trong tay Diệp Huyền, trong nội tâm vô cùng tức giận, nói không chừng hắn sẽ không thi triển ra Thiên La Quyển, hiện tại xem ra nếu hắn không thi triển Thiên La Quyển, muốn thu thập Diệp Huyền là chuyện không dễ dàng gì.
Diệp Huyền lợi hại như thế nào cũng không thể thay đổi sự thật là hắn chưa tới hai mươi tuổi, tạo nghệ luyện hồn học đáng sợ như vậy, hơn nữa thực lực của hắn cực kỳ kh ủng bố.
Lý Hạc không cách nào tưởng tượng, Lưu Vân quốc làm sao có thể dạy ra thiên tài giống như thế, thiên tài như thế, đứng nói là liên minh mười ba nước, cho dù là các thế lực lớn trên đại lục, Diệp Huyền cũng có thể xưng là thiên tài đỉnh cấp.
So với Diệp Huyền, trong Đông Thăng quốc trừ Dạ Phồn Tinh có lai lịch cổ quái miễn cưỡng còn có thể cùng so sánh với Diệp Huyền ra, những thiên tài khác so sánh với Diệp Huyền chẳng khác gì dùng đá so với huyền thạch, căn bản không cùng cấp độ.
Trước kia, hai tên đệ tử Đông Thăng quốc bị Diệp Huyền chém giết mà không có chút năng lực chống cự gì liền có thể nhìn ra.
Trong nội tâm khiếp sợ, Diệp Huyền càng đáng sợ càng làm sát ý của Lý Hạc tăng lên cực mạnh, hắn phải chém giết thiên tài nghịch thiên này trong hôm nay, nếu không một khi chờ hắn phát triển tuyệt đối là hậu hoạn vô cùng.
Nghĩ tới đây Lý Hạc hắn càng thúc dục huyền lực một cách điên cuồng, con trâu nước trên đỉnh đầu hắn không ngừng gào rú, kết hợp với hồn lực tam phẩm rót huyền lực vào trong huyền bảo Thiên La Quyển.
Hào quang trên Thiên La Quyển tỏa sáng rực rỡ và nó tăng lên vô cùng nhanh chóng.
Diệp Huyền vốn dùng Long Văn kiếm miễn cưỡng có thể ngăn cản một chút, hiện tại Lý Hạc thúc dục toàn lực, lúc này hắn có cảm giác huyền lực trong cơ thể không kiên trì nổi.
- Huyền lực tứ giai quả nhiên vẫn còn kém huyền lực ngũ giai không ít, hơn nữa đối phương có vũ hồn gia trì, bằng vào Long Văn kiếm muốn ngăn cản đối phương công kích là không có khả năng.
Mặc dù biết chỉ cần mình có thể phóng thích vũ hồn là có thể ngăn cản Lý Hạc nhưng Diệp Huyền cũng không có làm như vậy, ngược lại hắn thu Long Văn kiếm về một ít.
Sở dĩ hắn dây dưa với Lý Hạc đến bây giờ là vì hắn muốn biết thực lực của mình mạnh tới cỡ nào, hiện tại xem ra hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết hắn,dù chỉ là tứ giai nhất trọng nhưng có thể so với ngũ giai Võ Tông, cường độ huyền lực còn yếu hơn một chút.
Biết rõ điểm này, hiện tại Diệp Huyền mất đi hứng thú tiếp tục giao phong với Lý Hạc.
Nhìn thấy Diệp Huyền thay đổi thế công, nội tâm Lý Hạc vô cùng vui mừng, hắn xme ra Diệp Huyền không thể ngăn cản nổi công kích của mình, nghĩ tới đây hắn càng điên cuồng thúc dục Thiên La Quyển, muốn thừa thắng xông lên chém giết Diệp Huyền ngay tại chỗ.
- Ha ha, tiểu tử, ta muốn xem ngươi có thể trốn thế nào dưới Thiên La Quyển của lão phu.
Lý Hạc liều lĩnh cười to.
Nghe được Lý Hạc nói chuyện hung hăng càn quấy như thế, Diệp Huyền lúc này tươi cười trào phúng đối phương.
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi có huyền bảo sao?
Tuy nàng cũng là tứ giai Thiên Vũ Sư nhưng biết rõ chênh lệch giữa Thiên Vũ Sư và Võ Tông, chênh lệch chẳng khác gì trời và đất, nếu như đổi lại nàng, đừng nói làm Lý Hạc bị thương, chỉ sợ có thể kiên trì một lát khi đối mặt Lý Hạc cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Bởi vậy nhìn thấy Diệp Huyền có thể kích thương Lý Hạc, nội tâm nàng chấn động không gì sánh kịp. Kế tiếp nàng nhìn thấy Lý Hạc phóng xuất vòng sắt màu đen, nội tâm của nàng rối loạn.
Nàng nghe nói qua lai lịch vòng sắt màu đen kia, đó là huyền bảo cực kỳ cường đại của Đông Thăng quốc, phẩm giai là tứ phẩm, được gọi là Thiên La Quyển, có thể trói buộc hư không chung quanh võ giả, hơn nữa phóng xuất ra hào quang màu đen mang theo sát thương rất mạnh.
Cho dù là ngũ giai Võ Tông bị Thiên La Quyển bao phủ vào bên trong cũng thập phần nguy hiểm, không chết cũng tổn thương.
Diệp Huyền chỉ là đệ tử thiên tài, cho dù có vài phần thực lực, gặp được Thiên La Quyển chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít, nghĩ vậy nội tâm Hạ Thất Tịch không đành lòng nhìn tiếp.
- Ồ, không ngờ còn có một kiện huyền bảo, không tệ, xem ra chiến lợi phẩm của ta có thêm một vật phâm quý giá rồi.
Ai biết Diệp Huyền nhìn thấy Thiên La Quyển, chẳng những không có sợ hãi, trên mặt hắn còn mang theo một tia vui mừng, từđoó làm nội tâm Lý Hạc tức giận không nhỏ.
- Tiểu tử, còn chiến lợi phẩm, một chiêu này muốn mạng ngươi.
Lý Hạc rít to, đồng thời hắn phóng thích hồn lực tam phẩm tới mức tận cùng, điên cuồng thúc dục uy lực k hủng bố của Thiên La Quyển.
Thiên La Quyển được Lý Hạc thúc dục cho nên càng ngày càng lớn, cảm giác nguy hiểm đồng thời xuất hiện trong nội tâm Diệp Huyền.
Diệp Huyền cố tình kiểm tra thực lực của chính mình, cũng không có sử dụng thứ gì đặc thù, trường kiếm trong tay đâm ra liên tục, Long Văn kiếm tỏa ra hào quang chói mắt, từng tiếng long ngâm vang vọng trong thiên địa.
Đinh đinh đang đang!
Trường kiếm trong tay Diệp Huyền giống như mộng như ảo, vô số kiếm quang không ngừng điểm hoa tươi b ắn ra khắp bốn phía, những kiếm quang này nhìn như không có quy luật nào nhưng lại vừa vặn ngăn cản mỗi một quang điểm màu đen trên Thiên La Quyển.
Nhìn từ đằng xa, Thiên La Quyển phóng xuất hào quang mênh mông như biển lớn, Diệp Huyền chỉ là con thuyền nhỏ trên đại dương, cho dù những quang điểm màu đen kia chấn động và bành trướng như thế nào cũng không thể lật đổ con thuyền nhỏ như Diệp Huyền, hắn đứng sững sững tại chỗ.
Hạ Thất Tịch vốn không đành lòng xem tiếp, sau khi phát hiện tràng cảnh như thế, toàn thân nàng căng cứng, nội tâm khiếp sợ giống như sóng to gió lớn, cho dù thế nào cũng không thể bình tĩnh như cũ.
Muốn nói càng khiếp sợ chính là Lý Hạc, tuy hắn cảm giác Diệp Huyền đang lâm vào hạ phong trong Thiên La Quyển của mình, không bao lâu sau là có thể đánh chết đối phương nhưng kinh hãi trong nội tâm của hắn không có đình chỉ.
Thiên La Quyển là bảo vật thành danh của hắn nhiều năm qua, mặc dù không có chiến lợi phẩm cấp bậc Võ Tông nhưng đã từng đánh chết không ít Thiên Vũ Sư, thậm chí còn có hai tên tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong.
Nhưng bây giờ Thiên La Quyển của hắn không thể chém giết một tên đệ tử trong thời gian ngắn.
Nếu như không phải ngay từ đầu hắn ăn không ít thiệt thòi trong tay Diệp Huyền, trong nội tâm vô cùng tức giận, nói không chừng hắn sẽ không thi triển ra Thiên La Quyển, hiện tại xem ra nếu hắn không thi triển Thiên La Quyển, muốn thu thập Diệp Huyền là chuyện không dễ dàng gì.
Diệp Huyền lợi hại như thế nào cũng không thể thay đổi sự thật là hắn chưa tới hai mươi tuổi, tạo nghệ luyện hồn học đáng sợ như vậy, hơn nữa thực lực của hắn cực kỳ kh ủng bố.
Lý Hạc không cách nào tưởng tượng, Lưu Vân quốc làm sao có thể dạy ra thiên tài giống như thế, thiên tài như thế, đứng nói là liên minh mười ba nước, cho dù là các thế lực lớn trên đại lục, Diệp Huyền cũng có thể xưng là thiên tài đỉnh cấp.
So với Diệp Huyền, trong Đông Thăng quốc trừ Dạ Phồn Tinh có lai lịch cổ quái miễn cưỡng còn có thể cùng so sánh với Diệp Huyền ra, những thiên tài khác so sánh với Diệp Huyền chẳng khác gì dùng đá so với huyền thạch, căn bản không cùng cấp độ.
Trước kia, hai tên đệ tử Đông Thăng quốc bị Diệp Huyền chém giết mà không có chút năng lực chống cự gì liền có thể nhìn ra.
Trong nội tâm khiếp sợ, Diệp Huyền càng đáng sợ càng làm sát ý của Lý Hạc tăng lên cực mạnh, hắn phải chém giết thiên tài nghịch thiên này trong hôm nay, nếu không một khi chờ hắn phát triển tuyệt đối là hậu hoạn vô cùng.
Nghĩ tới đây Lý Hạc hắn càng thúc dục huyền lực một cách điên cuồng, con trâu nước trên đỉnh đầu hắn không ngừng gào rú, kết hợp với hồn lực tam phẩm rót huyền lực vào trong huyền bảo Thiên La Quyển.
Hào quang trên Thiên La Quyển tỏa sáng rực rỡ và nó tăng lên vô cùng nhanh chóng.
Diệp Huyền vốn dùng Long Văn kiếm miễn cưỡng có thể ngăn cản một chút, hiện tại Lý Hạc thúc dục toàn lực, lúc này hắn có cảm giác huyền lực trong cơ thể không kiên trì nổi.
- Huyền lực tứ giai quả nhiên vẫn còn kém huyền lực ngũ giai không ít, hơn nữa đối phương có vũ hồn gia trì, bằng vào Long Văn kiếm muốn ngăn cản đối phương công kích là không có khả năng.
Mặc dù biết chỉ cần mình có thể phóng thích vũ hồn là có thể ngăn cản Lý Hạc nhưng Diệp Huyền cũng không có làm như vậy, ngược lại hắn thu Long Văn kiếm về một ít.
Sở dĩ hắn dây dưa với Lý Hạc đến bây giờ là vì hắn muốn biết thực lực của mình mạnh tới cỡ nào, hiện tại xem ra hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết hắn,dù chỉ là tứ giai nhất trọng nhưng có thể so với ngũ giai Võ Tông, cường độ huyền lực còn yếu hơn một chút.
Biết rõ điểm này, hiện tại Diệp Huyền mất đi hứng thú tiếp tục giao phong với Lý Hạc.
Nhìn thấy Diệp Huyền thay đổi thế công, nội tâm Lý Hạc vô cùng vui mừng, hắn xme ra Diệp Huyền không thể ngăn cản nổi công kích của mình, nghĩ tới đây hắn càng điên cuồng thúc dục Thiên La Quyển, muốn thừa thắng xông lên chém giết Diệp Huyền ngay tại chỗ.
- Ha ha, tiểu tử, ta muốn xem ngươi có thể trốn thế nào dưới Thiên La Quyển của lão phu.
Lý Hạc liều lĩnh cười to.
Nghe được Lý Hạc nói chuyện hung hăng càn quấy như thế, Diệp Huyền lúc này tươi cười trào phúng đối phương.
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi có huyền bảo sao?
Danh sách chương