Lời lão nói ra cũng khiến tất cả tuyển thủ của những vương quốc khác quay sang nhìn.
Đúng như lời Tương Chính đã nói, mấy tuyển thủ dự thi năm nay trong đám Diệp Huyền đều đứng ở bên cạnh Đông Phương Ngôn Ngữ, còn những luyện hồn sư tới đây xem thì đứng ở một bên, bởi vậy cho nên khi nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết và Diệp Huyền đang đứng bên cạnh Khô Trần thì không ít tuyển thủ của các vương quốc khác đều xì xào bàn tán.
- A, trong số tuyển thủ dự thi của Lưu Vân Quốc thật sự có một thiếu niên à? Thoạt nhìn chắc tuổi còn chưa tròn hai mươi đúng không?
- Thiếu niên kia thật sự là tuyển thủ dự thi của Lưu Vân Quốc à? Không giống chút nào, mặc dù Phù Quang Đại Hội có thi đấu của tổ thiên tài, yêu cầu cũng dưới hai mươi lăm tuổi, không hạn chế số tuổi thấp nhất, nhưng tuyển thủ bình thường tham gia đại hội ít nhất cũng phải hơn hai mươi tuổi, người trẻ tuổi như vậy trước kia chúng ta thật đúng là chưa hề nhìn thấy qua bao giờ.
- Có lẽ là chúng ta lầm rồi, thiếu niên này là vãn bối của vị trưởng lão nào đó trong Hồn Sư Tháp của Lưu Vân Quốc, cho nên mới đứng ở phía trước.
Trong lúc nhất thời, không ít tuyển thủ dự thi của các vương quốc khác đều bàn tán xôn xao.
Vân Ngạo Tuyết thì còn đỡ, dù rằng mọi năm có khá ít nữ tuyển thủ tham gia Phù Quang Đại Hội, nhưng cũng vẫn có, đâu phải tất cả luyện hồn sư vĩ đại đều là nam giới đâu, nhưng tuổi tác của Diệp Huyền lại khiến cho tất cả mọi người cảm thấy chấn kinh, tuyển thủ dự thi mười mấy tuổi, lần đầu tiên bọn họ mới được nhìn thấy, trong lòng đều có chút không tin.
- Ta thấy ngươi vẫn nên quản đội ngũ của mình cho tốt thì hơn, không biết lần trước là đội ngũ của vương quốc nào giành được thứ tự không tệ ở Phù Quang Đại Hội, kết quả sau khi tiến vào trong Phù Quang bí cảnh thì tuyển thủ lại tử thương thảm trọng, cuối cùng chẳng những chỉ có hai tên thiên tài sống sót đi ra được, ngay cả trưởng lão cũng chết hết một người, chậc chậc, đúng là thê thảm mà.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cũng cười lạnh nói.
- Được, được lắm, cứ chờ đó đi.
Sắc mặt của Tương Chính kia trầm xuống, trong mắt lóe ra lục quang, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo những luyện hồn sư khác đi tới một khu vực khác.
- Các ngươi nhớ kỹ mặt của đối phương đi, đặc biệt là luyện hồn sư lớn tuổi của đối phương đó, bọn họ đều là luyện hồn sư của Hỏa Ô Quốc, nếu như ở trong Phù Quang bí cảnh các ngươi gặp phải đối phương thì phải chú ý một chút.
Khô Trần nghiêm mặt dặn dò mấy người Diệp Huyền.
Hỏa Ô Quốc và Lưu Vân Quốc tiếp giáp với nhau, mấy trăm năm qua vẫn luôn đánh nhau không ngừng, số lượng binh sĩ bỏ mạng trên chiến trường của hai bên mỗi năm nhiều vô số kể, cao tầng hai bên cũng tranh đấu vô cùng nghiêm trọng, hai đại vương quốc đều ước gì chiếm đoạt được đối phương, một khi gặp phải ở bên trong Phù Quang bí cảnh thì tuyệt đối sẽ rơi vào kết cục đánh tới chết mới thôi.
Mấy người Vân Ngạo Tuyết đều gật đầu, ghi nhớ bộ dạng của đối phương ở trong lòng, Diệp Huyền đương nhiên cũng không ngoại lệ.
- A?
Đột nhiên, Diệp Huyền nhạy cảm phát giác vài cỗ sát khí bắn tới từ các nơi khác nhau, hắn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, lập tức khẽ ngẩn ra.
Những nơi phóng tới sát khí này cũng là đội ngũ dự thi của vương quốc khác, bộ dạng của mấy người kia, Diệp Huyền cũng hết sức quen thuộc, chính là mấy người vài hôm trước gây sự với Diệp Huyền vì Huyền Minh Thạch.
Chỉ là khiến Diệp Huyền khiếp sợ và nghi hoặc chính là mấy người kia cư nhiên lại không đứng cùng một chỗ, chỗ đội ngũ của bọn họ đứng rõ ràng là nhiều vương quốc khác nhau, khiến cho trong lòng hắn lập tức nổi lên chút nghi hoặc.
Tên thanh niên mũi ưng ở lại sau cùng ngày hôm đó, đứng ở một nơi cách Diệp Huyền không xa, đội ngũ gã đứng vô cùng cường đại, không phân cao thấp so với đội ngũ của Diệp Huyền, thậm chí còn hơi nhỉnh hơn một chút, trong lúc đối mắt với Diệp Huyền, khóe miệng của đối phương nhếch lên cười lạnh, đầy sát khí và vẻ âm hàn.
Trong lòng Diệp Huyền chợt động:
- Khô Trần phó hội trưởng, đội ngũ kia ngươi có biết hay không?
Khô Trần nhìn sang chỗ mà Diệp Huyền chỉ, nói:
- Đội ngũ ngươi nói chính là của Đông Thăng Quốc, Đông Thăng Quốc này cũng là một trong ngũ đại cường quốc, tổng thực lực so với Lưu Vân Quốc chúng ta thì chỉ mạnh hơn chứ không yếu, quan hệ cùng với Lưu Vân Quốc chúng ta không mặn không nhạt, nhưng lại có chút xung đột biên cảnh với Thạch Chân Quốc.
Diệp Huyền thầm ghi tạc trong lòng, đồng thời lại hỏi thêm về đội ngũ mà những kẻ còn lại đang đứng, đúng như hắn đã đoán, bốn người phe đối phương, cư nhiên chia ra đứng ở trong bốn vương quốc khác nhau, ngoại trừ tên thanh niên mũi ưng kia đứng ở bên trong đội ngũ của Đông Thăng Quốc thuộc hàng ngũ đại vương quốc ra thì vương quốc chỗ ba người còn lại đứng lại thuộc về bát đại vương quốc khác.
Bốn người này sao lại đi cùng với nhau chứ?
Trong lòng Diệp Huyền lập tức cảm thấy không đúng, lần trước hắn rõ ràng nhìn thấy bốn người bọn họ đi cùng với nhau, vô cùng thân mật khắng khít, loại quan hệ này, bình thường chỉ có những đệ tử đồng tộc khác mới có được, Diệp Huyền vốn còn cho rằng cả bốn người đều là thiên tài của một vương quốc nào đó, bây giờ xem ra, rõ ràng là không phải, lập tức liền khiến hắn có chút bất ngờ.
Đặc biệt là tên thanh niên mặc áo bào trắng dẫn đầu lần trước, thịnh khí dọa người, trên người có một loại cảm giác cao cao tại thượng, đứng trên tất cả, nay cũng đứng trong đội ngũ dự thi của một vương quốc khác, tuy rằng khí thế bất phàm, nhưng loại miệt thị tất cả, cao cao tại thượng lúc trước lại biến mất không còn một mảnh, khiến cho Diệp Huyền có một loại cảm giác không chân thực.
Loại cảm giác này thật giống như một con phượng hoàng chui vào trong ổ gà, cố ý trút bỏ tất cả lông vũ của mình, như muốn che giấu thứ gì đó.
Bốn người này, rõ ràng quan hệ vô cùng tốt, tại sao lại chia ra ở trong bốn vương quốc khác nhau? Nếu như nói gần đây bọn họ mới vừa làm quen với nhau, sau đó tâm tâm tương tích thì kiểu gì Diệp Huyền cũng không tin.
Bởi vì quan hệ của bọn họ ngày hôm đó thật sự rất khắng khít, cứ như thể…
Diệp Huyền đột nhiên chấn động tinh thần, ánh mắt sáng ngời, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, bốn người đối phương giống cái gì rồi.
Chính là giống với những sư huynh đệ đồng môn trong một số đại tông môn trên đại lục, luôn vô cùng tin tưởng và khắng khít với nhau, loại cảm giác này tuyệt đối không sai đi đâu được.
Chẳng lẽ bốn người này đến từ tông môn nào đó trong liên minh thập tam quốc?
Nhưng như vậy cũng không đúng, không nói ở trong liên minh thập tam quốc không có tông môn nào có thể đào tạo ra được thiên tài cỡ này, cho dù là thật đi nữa, biểu hiện bề ngoài của bốn người này bây giờ cũng không đúng, ánh mắt của họ thi thoảng đối diện với nhau nhưng vẫn cố gắng giấu giấu giếm giếm, cũng không phải loại cảm giác bình thản nên có.
Hơn nữa Diệp Huyền cũng không tin, trong liên minh thập tam quốc này có tông môn nào đã bồi dưỡng ra được những thiên tài này rồi mà lại còn đưa tới bốn vương quốc khác nhau được.
Nhìn thấy Diệp Huyền không ngừng dò xét mình, thanh niên áo trắng kia giống như cũng đã nhận ra điểm này, ánh mắt thản nhiên nhìn qua, sau đó đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang sắc bén, cũng có một tia sát ý chợt lóe lên.
Tia sát ý này rất mỏng manh, nhưng lại bị Diệp Huyền nhạy cảm nhìn ra được.
- Lai lịch của đám người kia đúng là kỳ lạ, bất quá ta cũng không cần quản bọn họ, chỉ cần tới lúc đó bọn họ chớ có nên chọc tới ta, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.
Diệp Huyền thản nhiên quay đầu, trong lòng vô cùng hờ hững.
Đúng như lời Tương Chính đã nói, mấy tuyển thủ dự thi năm nay trong đám Diệp Huyền đều đứng ở bên cạnh Đông Phương Ngôn Ngữ, còn những luyện hồn sư tới đây xem thì đứng ở một bên, bởi vậy cho nên khi nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết và Diệp Huyền đang đứng bên cạnh Khô Trần thì không ít tuyển thủ của các vương quốc khác đều xì xào bàn tán.
- A, trong số tuyển thủ dự thi của Lưu Vân Quốc thật sự có một thiếu niên à? Thoạt nhìn chắc tuổi còn chưa tròn hai mươi đúng không?
- Thiếu niên kia thật sự là tuyển thủ dự thi của Lưu Vân Quốc à? Không giống chút nào, mặc dù Phù Quang Đại Hội có thi đấu của tổ thiên tài, yêu cầu cũng dưới hai mươi lăm tuổi, không hạn chế số tuổi thấp nhất, nhưng tuyển thủ bình thường tham gia đại hội ít nhất cũng phải hơn hai mươi tuổi, người trẻ tuổi như vậy trước kia chúng ta thật đúng là chưa hề nhìn thấy qua bao giờ.
- Có lẽ là chúng ta lầm rồi, thiếu niên này là vãn bối của vị trưởng lão nào đó trong Hồn Sư Tháp của Lưu Vân Quốc, cho nên mới đứng ở phía trước.
Trong lúc nhất thời, không ít tuyển thủ dự thi của các vương quốc khác đều bàn tán xôn xao.
Vân Ngạo Tuyết thì còn đỡ, dù rằng mọi năm có khá ít nữ tuyển thủ tham gia Phù Quang Đại Hội, nhưng cũng vẫn có, đâu phải tất cả luyện hồn sư vĩ đại đều là nam giới đâu, nhưng tuổi tác của Diệp Huyền lại khiến cho tất cả mọi người cảm thấy chấn kinh, tuyển thủ dự thi mười mấy tuổi, lần đầu tiên bọn họ mới được nhìn thấy, trong lòng đều có chút không tin.
- Ta thấy ngươi vẫn nên quản đội ngũ của mình cho tốt thì hơn, không biết lần trước là đội ngũ của vương quốc nào giành được thứ tự không tệ ở Phù Quang Đại Hội, kết quả sau khi tiến vào trong Phù Quang bí cảnh thì tuyển thủ lại tử thương thảm trọng, cuối cùng chẳng những chỉ có hai tên thiên tài sống sót đi ra được, ngay cả trưởng lão cũng chết hết một người, chậc chậc, đúng là thê thảm mà.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cũng cười lạnh nói.
- Được, được lắm, cứ chờ đó đi.
Sắc mặt của Tương Chính kia trầm xuống, trong mắt lóe ra lục quang, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo những luyện hồn sư khác đi tới một khu vực khác.
- Các ngươi nhớ kỹ mặt của đối phương đi, đặc biệt là luyện hồn sư lớn tuổi của đối phương đó, bọn họ đều là luyện hồn sư của Hỏa Ô Quốc, nếu như ở trong Phù Quang bí cảnh các ngươi gặp phải đối phương thì phải chú ý một chút.
Khô Trần nghiêm mặt dặn dò mấy người Diệp Huyền.
Hỏa Ô Quốc và Lưu Vân Quốc tiếp giáp với nhau, mấy trăm năm qua vẫn luôn đánh nhau không ngừng, số lượng binh sĩ bỏ mạng trên chiến trường của hai bên mỗi năm nhiều vô số kể, cao tầng hai bên cũng tranh đấu vô cùng nghiêm trọng, hai đại vương quốc đều ước gì chiếm đoạt được đối phương, một khi gặp phải ở bên trong Phù Quang bí cảnh thì tuyệt đối sẽ rơi vào kết cục đánh tới chết mới thôi.
Mấy người Vân Ngạo Tuyết đều gật đầu, ghi nhớ bộ dạng của đối phương ở trong lòng, Diệp Huyền đương nhiên cũng không ngoại lệ.
- A?
Đột nhiên, Diệp Huyền nhạy cảm phát giác vài cỗ sát khí bắn tới từ các nơi khác nhau, hắn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, lập tức khẽ ngẩn ra.
Những nơi phóng tới sát khí này cũng là đội ngũ dự thi của vương quốc khác, bộ dạng của mấy người kia, Diệp Huyền cũng hết sức quen thuộc, chính là mấy người vài hôm trước gây sự với Diệp Huyền vì Huyền Minh Thạch.
Chỉ là khiến Diệp Huyền khiếp sợ và nghi hoặc chính là mấy người kia cư nhiên lại không đứng cùng một chỗ, chỗ đội ngũ của bọn họ đứng rõ ràng là nhiều vương quốc khác nhau, khiến cho trong lòng hắn lập tức nổi lên chút nghi hoặc.
Tên thanh niên mũi ưng ở lại sau cùng ngày hôm đó, đứng ở một nơi cách Diệp Huyền không xa, đội ngũ gã đứng vô cùng cường đại, không phân cao thấp so với đội ngũ của Diệp Huyền, thậm chí còn hơi nhỉnh hơn một chút, trong lúc đối mắt với Diệp Huyền, khóe miệng của đối phương nhếch lên cười lạnh, đầy sát khí và vẻ âm hàn.
Trong lòng Diệp Huyền chợt động:
- Khô Trần phó hội trưởng, đội ngũ kia ngươi có biết hay không?
Khô Trần nhìn sang chỗ mà Diệp Huyền chỉ, nói:
- Đội ngũ ngươi nói chính là của Đông Thăng Quốc, Đông Thăng Quốc này cũng là một trong ngũ đại cường quốc, tổng thực lực so với Lưu Vân Quốc chúng ta thì chỉ mạnh hơn chứ không yếu, quan hệ cùng với Lưu Vân Quốc chúng ta không mặn không nhạt, nhưng lại có chút xung đột biên cảnh với Thạch Chân Quốc.
Diệp Huyền thầm ghi tạc trong lòng, đồng thời lại hỏi thêm về đội ngũ mà những kẻ còn lại đang đứng, đúng như hắn đã đoán, bốn người phe đối phương, cư nhiên chia ra đứng ở trong bốn vương quốc khác nhau, ngoại trừ tên thanh niên mũi ưng kia đứng ở bên trong đội ngũ của Đông Thăng Quốc thuộc hàng ngũ đại vương quốc ra thì vương quốc chỗ ba người còn lại đứng lại thuộc về bát đại vương quốc khác.
Bốn người này sao lại đi cùng với nhau chứ?
Trong lòng Diệp Huyền lập tức cảm thấy không đúng, lần trước hắn rõ ràng nhìn thấy bốn người bọn họ đi cùng với nhau, vô cùng thân mật khắng khít, loại quan hệ này, bình thường chỉ có những đệ tử đồng tộc khác mới có được, Diệp Huyền vốn còn cho rằng cả bốn người đều là thiên tài của một vương quốc nào đó, bây giờ xem ra, rõ ràng là không phải, lập tức liền khiến hắn có chút bất ngờ.
Đặc biệt là tên thanh niên mặc áo bào trắng dẫn đầu lần trước, thịnh khí dọa người, trên người có một loại cảm giác cao cao tại thượng, đứng trên tất cả, nay cũng đứng trong đội ngũ dự thi của một vương quốc khác, tuy rằng khí thế bất phàm, nhưng loại miệt thị tất cả, cao cao tại thượng lúc trước lại biến mất không còn một mảnh, khiến cho Diệp Huyền có một loại cảm giác không chân thực.
Loại cảm giác này thật giống như một con phượng hoàng chui vào trong ổ gà, cố ý trút bỏ tất cả lông vũ của mình, như muốn che giấu thứ gì đó.
Bốn người này, rõ ràng quan hệ vô cùng tốt, tại sao lại chia ra ở trong bốn vương quốc khác nhau? Nếu như nói gần đây bọn họ mới vừa làm quen với nhau, sau đó tâm tâm tương tích thì kiểu gì Diệp Huyền cũng không tin.
Bởi vì quan hệ của bọn họ ngày hôm đó thật sự rất khắng khít, cứ như thể…
Diệp Huyền đột nhiên chấn động tinh thần, ánh mắt sáng ngời, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, bốn người đối phương giống cái gì rồi.
Chính là giống với những sư huynh đệ đồng môn trong một số đại tông môn trên đại lục, luôn vô cùng tin tưởng và khắng khít với nhau, loại cảm giác này tuyệt đối không sai đi đâu được.
Chẳng lẽ bốn người này đến từ tông môn nào đó trong liên minh thập tam quốc?
Nhưng như vậy cũng không đúng, không nói ở trong liên minh thập tam quốc không có tông môn nào có thể đào tạo ra được thiên tài cỡ này, cho dù là thật đi nữa, biểu hiện bề ngoài của bốn người này bây giờ cũng không đúng, ánh mắt của họ thi thoảng đối diện với nhau nhưng vẫn cố gắng giấu giấu giếm giếm, cũng không phải loại cảm giác bình thản nên có.
Hơn nữa Diệp Huyền cũng không tin, trong liên minh thập tam quốc này có tông môn nào đã bồi dưỡng ra được những thiên tài này rồi mà lại còn đưa tới bốn vương quốc khác nhau được.
Nhìn thấy Diệp Huyền không ngừng dò xét mình, thanh niên áo trắng kia giống như cũng đã nhận ra điểm này, ánh mắt thản nhiên nhìn qua, sau đó đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang sắc bén, cũng có một tia sát ý chợt lóe lên.
Tia sát ý này rất mỏng manh, nhưng lại bị Diệp Huyền nhạy cảm nhìn ra được.
- Lai lịch của đám người kia đúng là kỳ lạ, bất quá ta cũng không cần quản bọn họ, chỉ cần tới lúc đó bọn họ chớ có nên chọc tới ta, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.
Diệp Huyền thản nhiên quay đầu, trong lòng vô cùng hờ hững.
Danh sách chương