Ngụy Hoành này làm tỉnh đốc ở Thiên Húc hành tỉnh cũng một khoảng thời gian tương đối dài, cho nên khả năng khống chế của gã đối với Thiên Húc hành tỉnh đã tới mức độ vô cùng cao thâm, những thứ khác không nói, chỉ riêng thành vệ quân của tỉnh thành cơ hồ đều giống như tư quân của gã vậy.
Ngoại trừ khả năng khống chế thành vệ quân ra, Ngụy Hoành cũng có nhân mạch ở quân đội, một vị cao quan của quân đội trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh này cũng là bạn thân thiết của Ngụy Hoành.
- Phương Thiên Hồng, võ tông nhất trọng!
Diệp Huyền trầm tư, đưa mắt nhìn Âu Dương Tiêu Sơn.
- Huyền thiếu ngươi cứ yên tâm đi, tên Phương Thiên Hồng này nếu như dám cãi lệnh của đại nhân ngươi thì cứ giao cho thuộc hạ, chỉ là một tên cao thủ của tỉnh thành, thuộc hạ còn không để trong lòng.
Âu Dương Tiêu Sơn nói với vẻ tự tin mười phần.
Đây cũng không phải gã cuồng vọng, mà là gã tới từ vương thành, đối với cao thủ ở hành tỉnh phía dưới tự nhiên trên tâm lý sẽ sinh ra cảm giác ưu việt.
Diệp Huyền gật đầu:
- Lưu Hiểu Long.
- Có thuộc hạ.
- Ngươi đi giúp ta một chuyến….
Diệp Huyền lấy một khối lệnh bài ra, giao cho Lưu Hiểu Long, sau đó nhỏ giọng phân phó vài câu cho gã, Lưu Hiểu Long nhận lệnh xong thì nhanh chóng thoát ly khỏi đội ngũ, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Ngoại trừ giả làm cướp, lén vơ vét tỉnh khố ra, ngươi còn biết Ngụy Hoành còn thủ đoạn vơ vét của cải nào nữa hay không?
- Đại nhân, ngoại trừ những thứ này, thuộc hạ nghe nói Ngụy Hoành tỉnh đốc còn chuẩn bị tập trung mục tiêu vào một vài gia tộc ở tỉnh thành, muốn vơ vét hết của cải của mấy gia tộc hào môn này một phen trước khi rời đi.
Âu Dương Tiêu Sơn cười lạnh một tiếng:
- Khẩu vị của tên Ngụy Hoành lớn thật đấy, chẳng lẽ hắn không sợ ăn quá nhiều thì vỡ bụng sao.
Trên mặt Diệp Huyền không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại động sát khí.
Sau khi Triệu Kính tứ phong Thiên Húc hành tỉnh cho Diệp gia bọn họ xong, Thiên Húc hành tỉnh này gần như đã thành tài sản của Diệp gia bọn họ rồi, tên Ngụy Hoành này dám to gan lớn mật cướp đoạt tài sản của Thiên Húc hành tỉnh, cho dù Diệp Huyền có nhân từ tới đâu đi chăng nữa thì trong lòng cũng nhịn không được mà động sát cơ.
Huống hồ gì, Ngụy Hoành còn để cho thủ hạ của gã giả trang làm cướp hoành hành ở Thiên Húc hành tỉnh, không việc ác gì không làm, hành vi như vậy, nếu như không giết gã, thì Diệp Huyền sẽ cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình.
Mang theo sát khí đằng đằng, đám người nhanh chóng đi về phía tỉnh thành của Thiên Húc hành tỉnh.
Hai ngày sau, đội ngũ của Diệp Huyền rốt cuộc cũng đi tới bên ngoài tỉnh thành, một tòa thành trì nguy nga cao lớn đứng sừng sững trước mặt mọi người, vô cùng to lớn và bắt mắt.
Thiên Húc hành tỉnh là một trong rất nhiều hành tỉnh của Lưu Vân Quốc, tuy rằng vị trí địa lý vô cùng hẻo lánh, nhưng ở bên trong có rất nhiều sơn lâm phong phú như hắc phong lĩnh, bởi vậy cho nên trong số rất nhiều hành tỉnh của Lưu Vân Quốc, cũng được cho là một trong những nơi phồn hoa đông đúc.
Lúc này, ở bên ngoài cửa thành, người tới người đi vô cùng tấp nập.
Điều khiến cho Diệp Huyền ngạc nhiên chính là ở ngoài cửa thành cư nhiên có thành vệ quân đang đứng thu phí của người vào cửa.
Thu phí ra vào thành trì cũng không phải chuyện đặc biệt gì, bất quá phần lớn chỉ thiết trí ở những thành trì nơi biên cảnh, có yêu thú hoành hành, hoặc là bị kẻ thù uy hiếp, cần đại lượng tướng sĩ bảo vệ sự an toàn của thành trì, vì để cho tài chính sung túc một chút cho nên mới thu phí ra vào.
Nhưng tỉnh thành của Thiên Húc hành tỉnh này cư nhiên còn thu phí vào thành, loại chuyện thế này Diệp Huyền mới nghe nói lần đầu tiên.
Rất nhanh, đoàn người của Diệp Huyền liền bị thị vệ canh cửa ngăn lại:
- Phí vào thành mỗi người một huyền tệ, các ngươi nhiều người như vậy, coi như tính chẵn cho các ngươi một trăm huyền tệ.
Một huyền tệ không phải là nhiều, nhưng Trần Tinh lại lạnh lùng nói:
- Ra vào thành cũng phải trả tiền à, vương quốc từ khi nào lại có quy định này vậy?
Thành vệ quân sững sờ, lập tức cả giận nói:
- Đưa tiền ra cho ta, không đưa tiền thì cũng được thôi, mau cút đi, có giao hay không.
- Ngươi….
Trần Tinh tức giận tới mức thiếu chút nữa nện một quyền lên mặt tên thành vệ quân kia.
Tên thành vệ quân kia cười lạnh, căn bản không sợ đoàn người Diệp Huyền, nhe răng cười nói:
- Sao hả, không phục à? Còn muốn động thủ sao? Có ngon thì ngươi động thủ thử cho ta xem, đừng tưởng rằng nhiều người là giỏi lắm.
Tên này nhìn lướt qua cấm vệ quân đứng sau lưng Diệp Huyền, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường:
- Ăn mặc chẳng ra gì hết, đống khôi giáp kia chắc là đồng trắng chứ gì, năm mươi huyền tệ một bộ mà cũng dám mặc đi ra đường.
Diệp Huyền thản nhiên cười, ngăn cản Trần Tinh đang nổi giận đùng đùng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tên thành vệ quân kia.
- Nhìn cái gì mà nhìn hả?
Tên thành vệ quân kia bị Diệp Huyền nhìn mà trong lòng run lên sợ hãi, cho nên cố mạnh miệng nói.
- Còn không mau tránh ra cho ta.
Lúc này Lưu Vân Long vội vàng đi lên phía trước, lạnh giọng quát.
- Ngươi lại tính là cái thá…. Lưu… Lưu thống lĩnh!
Tên thành vệ quân này hãy còn chuẩn bị mắng nhiếc một trận, đưa mắt nhìn qua thấy Lưu Vân Long thì sợ tới mức run lên lẩy bẩy, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Lưu Vân Long chính là tổng thống lĩnh thành vệ quân, là cấp trên của cấp trên của bọn họ, đám thành vệ quân như bọn họ sao có thể không biết gã được.
Đám thành vệ quân còn lại đứng bên cạnh đang chuẩn bị xem trò hay thì lúc này hai chân cũng mềm nhũn ra.
- Đại nhân, ngươi muốn để ta xử trí đám bọn họ như thế nào!
Lưu Vân Long lạnh giọng nói.
- Này còn phải hỏi sao, loại cặn bã này….
Trần Tinh nổi giận đùng đùng, đang muốn trút giận thì lại bị Diệp Huyền ngăn lại, hắn chỉ thản nhiên mỉm cười một cái liền đi vào trong thành.
- Hừ!
Lưu Vân Long hừ lạnh một tiếng, vội vàng theo Diệp Huyền đi vào trong thành.
Trần Tinh thấy thế thì lạnh giọng nói với Lưu Vân Long:
- Chắc ngươi là thống lĩnh của thành vệ quân trong tỉnh thành này đúng không, đây là thành vệ quân dưới trướng của ngươi đây sao? Có khác gì thổ phỉ hay không?
Lưu Vân Long mướt mồ hôi, vội vàng giải thích:
- Đại nhân, lúc trước Thiên Húc hành tỉnh của chúng ta cũng không thu phí vào cửa đâu, đây cũng là luật mới là Ngụy Hoành thành chủ vừa mới ra vào mấy tháng trước, thuộc hạ cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh mà thôi.
Ngoại trừ khả năng khống chế thành vệ quân ra, Ngụy Hoành cũng có nhân mạch ở quân đội, một vị cao quan của quân đội trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh này cũng là bạn thân thiết của Ngụy Hoành.
- Phương Thiên Hồng, võ tông nhất trọng!
Diệp Huyền trầm tư, đưa mắt nhìn Âu Dương Tiêu Sơn.
- Huyền thiếu ngươi cứ yên tâm đi, tên Phương Thiên Hồng này nếu như dám cãi lệnh của đại nhân ngươi thì cứ giao cho thuộc hạ, chỉ là một tên cao thủ của tỉnh thành, thuộc hạ còn không để trong lòng.
Âu Dương Tiêu Sơn nói với vẻ tự tin mười phần.
Đây cũng không phải gã cuồng vọng, mà là gã tới từ vương thành, đối với cao thủ ở hành tỉnh phía dưới tự nhiên trên tâm lý sẽ sinh ra cảm giác ưu việt.
Diệp Huyền gật đầu:
- Lưu Hiểu Long.
- Có thuộc hạ.
- Ngươi đi giúp ta một chuyến….
Diệp Huyền lấy một khối lệnh bài ra, giao cho Lưu Hiểu Long, sau đó nhỏ giọng phân phó vài câu cho gã, Lưu Hiểu Long nhận lệnh xong thì nhanh chóng thoát ly khỏi đội ngũ, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Ngoại trừ giả làm cướp, lén vơ vét tỉnh khố ra, ngươi còn biết Ngụy Hoành còn thủ đoạn vơ vét của cải nào nữa hay không?
- Đại nhân, ngoại trừ những thứ này, thuộc hạ nghe nói Ngụy Hoành tỉnh đốc còn chuẩn bị tập trung mục tiêu vào một vài gia tộc ở tỉnh thành, muốn vơ vét hết của cải của mấy gia tộc hào môn này một phen trước khi rời đi.
Âu Dương Tiêu Sơn cười lạnh một tiếng:
- Khẩu vị của tên Ngụy Hoành lớn thật đấy, chẳng lẽ hắn không sợ ăn quá nhiều thì vỡ bụng sao.
Trên mặt Diệp Huyền không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại động sát khí.
Sau khi Triệu Kính tứ phong Thiên Húc hành tỉnh cho Diệp gia bọn họ xong, Thiên Húc hành tỉnh này gần như đã thành tài sản của Diệp gia bọn họ rồi, tên Ngụy Hoành này dám to gan lớn mật cướp đoạt tài sản của Thiên Húc hành tỉnh, cho dù Diệp Huyền có nhân từ tới đâu đi chăng nữa thì trong lòng cũng nhịn không được mà động sát cơ.
Huống hồ gì, Ngụy Hoành còn để cho thủ hạ của gã giả trang làm cướp hoành hành ở Thiên Húc hành tỉnh, không việc ác gì không làm, hành vi như vậy, nếu như không giết gã, thì Diệp Huyền sẽ cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình.
Mang theo sát khí đằng đằng, đám người nhanh chóng đi về phía tỉnh thành của Thiên Húc hành tỉnh.
Hai ngày sau, đội ngũ của Diệp Huyền rốt cuộc cũng đi tới bên ngoài tỉnh thành, một tòa thành trì nguy nga cao lớn đứng sừng sững trước mặt mọi người, vô cùng to lớn và bắt mắt.
Thiên Húc hành tỉnh là một trong rất nhiều hành tỉnh của Lưu Vân Quốc, tuy rằng vị trí địa lý vô cùng hẻo lánh, nhưng ở bên trong có rất nhiều sơn lâm phong phú như hắc phong lĩnh, bởi vậy cho nên trong số rất nhiều hành tỉnh của Lưu Vân Quốc, cũng được cho là một trong những nơi phồn hoa đông đúc.
Lúc này, ở bên ngoài cửa thành, người tới người đi vô cùng tấp nập.
Điều khiến cho Diệp Huyền ngạc nhiên chính là ở ngoài cửa thành cư nhiên có thành vệ quân đang đứng thu phí của người vào cửa.
Thu phí ra vào thành trì cũng không phải chuyện đặc biệt gì, bất quá phần lớn chỉ thiết trí ở những thành trì nơi biên cảnh, có yêu thú hoành hành, hoặc là bị kẻ thù uy hiếp, cần đại lượng tướng sĩ bảo vệ sự an toàn của thành trì, vì để cho tài chính sung túc một chút cho nên mới thu phí ra vào.
Nhưng tỉnh thành của Thiên Húc hành tỉnh này cư nhiên còn thu phí vào thành, loại chuyện thế này Diệp Huyền mới nghe nói lần đầu tiên.
Rất nhanh, đoàn người của Diệp Huyền liền bị thị vệ canh cửa ngăn lại:
- Phí vào thành mỗi người một huyền tệ, các ngươi nhiều người như vậy, coi như tính chẵn cho các ngươi một trăm huyền tệ.
Một huyền tệ không phải là nhiều, nhưng Trần Tinh lại lạnh lùng nói:
- Ra vào thành cũng phải trả tiền à, vương quốc từ khi nào lại có quy định này vậy?
Thành vệ quân sững sờ, lập tức cả giận nói:
- Đưa tiền ra cho ta, không đưa tiền thì cũng được thôi, mau cút đi, có giao hay không.
- Ngươi….
Trần Tinh tức giận tới mức thiếu chút nữa nện một quyền lên mặt tên thành vệ quân kia.
Tên thành vệ quân kia cười lạnh, căn bản không sợ đoàn người Diệp Huyền, nhe răng cười nói:
- Sao hả, không phục à? Còn muốn động thủ sao? Có ngon thì ngươi động thủ thử cho ta xem, đừng tưởng rằng nhiều người là giỏi lắm.
Tên này nhìn lướt qua cấm vệ quân đứng sau lưng Diệp Huyền, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường:
- Ăn mặc chẳng ra gì hết, đống khôi giáp kia chắc là đồng trắng chứ gì, năm mươi huyền tệ một bộ mà cũng dám mặc đi ra đường.
Diệp Huyền thản nhiên cười, ngăn cản Trần Tinh đang nổi giận đùng đùng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tên thành vệ quân kia.
- Nhìn cái gì mà nhìn hả?
Tên thành vệ quân kia bị Diệp Huyền nhìn mà trong lòng run lên sợ hãi, cho nên cố mạnh miệng nói.
- Còn không mau tránh ra cho ta.
Lúc này Lưu Vân Long vội vàng đi lên phía trước, lạnh giọng quát.
- Ngươi lại tính là cái thá…. Lưu… Lưu thống lĩnh!
Tên thành vệ quân này hãy còn chuẩn bị mắng nhiếc một trận, đưa mắt nhìn qua thấy Lưu Vân Long thì sợ tới mức run lên lẩy bẩy, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Lưu Vân Long chính là tổng thống lĩnh thành vệ quân, là cấp trên của cấp trên của bọn họ, đám thành vệ quân như bọn họ sao có thể không biết gã được.
Đám thành vệ quân còn lại đứng bên cạnh đang chuẩn bị xem trò hay thì lúc này hai chân cũng mềm nhũn ra.
- Đại nhân, ngươi muốn để ta xử trí đám bọn họ như thế nào!
Lưu Vân Long lạnh giọng nói.
- Này còn phải hỏi sao, loại cặn bã này….
Trần Tinh nổi giận đùng đùng, đang muốn trút giận thì lại bị Diệp Huyền ngăn lại, hắn chỉ thản nhiên mỉm cười một cái liền đi vào trong thành.
- Hừ!
Lưu Vân Long hừ lạnh một tiếng, vội vàng theo Diệp Huyền đi vào trong thành.
Trần Tinh thấy thế thì lạnh giọng nói với Lưu Vân Long:
- Chắc ngươi là thống lĩnh của thành vệ quân trong tỉnh thành này đúng không, đây là thành vệ quân dưới trướng của ngươi đây sao? Có khác gì thổ phỉ hay không?
Lưu Vân Long mướt mồ hôi, vội vàng giải thích:
- Đại nhân, lúc trước Thiên Húc hành tỉnh của chúng ta cũng không thu phí vào cửa đâu, đây cũng là luật mới là Ngụy Hoành thành chủ vừa mới ra vào mấy tháng trước, thuộc hạ cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh mà thôi.
Danh sách chương