Triệu Kính biết được tin tức thì nổi trận lôi đình, ra lệnh cho cấm vệ quân nhất định phải tìm ra hung thủ.
Trong lúc nhất thời, trong vương cung lòng người bàng hoàng, không ít vương công đại thần đều kinh hồn táng đảm vì cơn giận của bệ hạ.
Đồng thời cũng có cái nhìn mới về lòng yêu mến của Triệu Kính dành cho Triệu Duy.
Không hay biết rằng, cơn giận của Triệu Kính một phần là vì bát vương tử, một phần khác càng là bởi vì Diệp Huyền.
Mười mấy năm trước gã từng bị Ảnh Sát Môn ám sát qua, để lại bệnh tật, một mực đau đớn khó chịu, nay may mắn nhờ Diệp Huyền trị liệu hết, vừa mới xong xuôi thì Diệp Huyền lại bị ám sát, điều này khiến cho Triệu Kính vô cùng mẫn cảm.
Theo như gã thấy, Ảnh Sát Môn này là vì chiếm được tin tức nào đó cho nên mới muốn diệt trừ Diệp Huyền.
Mà theo như tình báo điều tra được cũng xác nhận điểm này, trong quá trinh Ảnh Sát Môn ám sát, rõ ràng có để lộ rằng Diệp Huyền cũng là một trong những mục tiêu ám sát của bọn chúng.
Điều này khiến cho Triệu Kính vô cùng tức giận.
Gã cho rằng Ảnh Sát Môn ngoài mặt là ám sát Diệp Huyền, nhưng thực tế chính là nhằm vào quốc quân của Lưu Vân Quốc là gã đây, giết Diệp Huyền chỉ là vì để cho Diệp Huyền không thể nào trị khỏi bệnh trên người gã, muốn gã bỏ mạng.
Điều này khiến cho một nhất quốc chi quân như gã không thể nhịn nổi, chỉ một thoáng, một trận hành động diệt sát Ảnh Sát Môn liền lan ra khắp vương quốc.
Tu luyện tháp trong Huyền Linh học viện.
Lúc này, người ở giữa phong bạo, khởi xướng một trận càn quét khắp vương quốc trong miệng người khác là Diệp Huyền giống như không có việc gì xảy ra hết, khoanh chân ngồi đó.
Trước người hắn, Trấn Nguyên Thạch to bằng nắm tay có quang mang yếu ớt lưu chuyển, không ngừng chớp hiện.
Trải qua lần bị Ảnh Sát Môn ám sát lần này, trong lòng của Diệp Huyền cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Hắn không ngờ tới, thế lực của Ảnh Sát Môn lại lớn tới như vậy, cư nhiên có thể điều động luôn cả cường giả cấp bậc võ tông ngũ giai tới đây.
Lần này nếu như không phải có Sở Vân Phi kịp thời chạy tới, đối mặc với một võ tông ngũ giai, nói không chừng hắn đã lành ít dữ nhiều rồi.
Điều này khiến cho hắn vô cùng bất an.
Hắn biết rõ ràng, chỉ có nắm chắc mạng sống ở trong tay mới là an toàn nhất.
Mà bây giờ, tốc độ tu luyện của hắn. đã xem như không chậm rồi, nếu chỉ một mặt thiên vị chỉ đề thăng tu vi của bản thân thì giống như đốt cháy giai đoạn, sẽ tạo thành tổn thương cho căn cơ tu luyện sau này.
Vậy nên hắn chỉ có thể đặt cách bảo vệ tính mạng ở ngoại vật mà thôi.
Mà Trấn Nguyên Thạch chính là một lá bài tẩy trong tay của hắn.
Sau khi giao thủ với võ tông của Ảnh Sát Môn, Diệp Huyền lập tức liền hiểu rõ trình độ của Trấn Nguyên Thạch này vô cùng cao, tuyệt đối là thuộc về một huyền bảo vô cùng nghịch thiên.
Bằng không thì không thể nào chỉ lấy ra mượn dùng một chút liền có thể ngăn cản được một kích toàn lực của võ tông ngũ giai, thậm chí còn khiến cho hắn bị thương được.
Trong lúc mừng rỡ, Diệp Huyền trở về học viện, bất chấp tất cả bắt đầu luyện hóa Trấn Nguyên Thạch.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng với kiến thức của hắn, muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này chắc hẳn là không phải quá mức khó khăn. Nhưng tới lúc hắn chính thức luyện hóa thì mới biết được muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này khó tới mức nào.
Lúc trước mình ở trong bảo khố tốn một canh giờ để luyện hóa một phần rất nhỏ của cấm chế, phần đó thậm chí còn chưa tới một phần trăm của cấm chế.
Diệp Huyền chỉ có thể tĩnh tâm lại, từng chút từng chút công phá cấm chế bên trong, tốn trọn vẹn một tháng hắn mới hoàn toàn luyện hóa được cấm chế bên trong Trấn Nguyên Thạch.
Đợi đến khi cảm nhận được kết cấu bên trong huyền bảo Trấn Nguyên Thạch này, Diệp Huyền liền chấn động, hóa ra cấm chế mà hắn tốn một tháng trời mới luyện hóa được cũng chỉ là cấm chế tầng thứ nhất của huyền bảo Trấn Nguyên Thạch này, xuất hiện trước mặt của hắn chính là một tầng cấm chế phức tạp và tối nghĩa khác.
Thời gian một tháng ròng chỉ có thể luyện hóa được một tầng cấm chế vòng ngoài của một món huyền bảo, Diệp Huyền thật hết lời nào để nói.
Đồng thời, cũng khiến cho Diệp Huyền có chút tò mò đối với phẩm giai của Trấn Nguyên Thạch.
Huyền bảo có cấm chế phức tạp như vậy, theo như hắn đoán thì ít nhất cấp bậc cũng phải là huyền bảo thất phẩm trở lên, về phần đẳng giai thật sự thì vì vẫn chưa thể phá vỡ toàn bộ cấm chế, cho nên Diệp Huyền cũng không dám kết luận.
Huyền bảo có cấp bậc cỡ này, cư nhiên lại xuất hiện ở một tiểu quốc như Lưu Vân Quốc, Diệp Huyền nghĩ kiểu gì cũng không hiểu nổi.
Mà đối mặt với tầng cấm chế thứ hai này, Diệp Huyền cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tầng cấm chế thứ hai này, so với tầng thứ nhất lại càng phức tạp và quỷ dị hơn nhiều, tuy rằng với tạo nghệ của Diệp Huyền, cũng có thể phân biệt ra được nên bắt đầu luyện chế từ chỗ nào, nhưng bởi vì phẩm giai của hồn lực của hắn không đủ, nên dù cho tạo nghệ ở phương diện luyện hồn sư có cao tới đâu đi nữa cũng không thể nào tiếp tục luyện chế được.
Theo như hắn đoán thì ít nhất cũng phải đợi hồn lực của hắn từ tam phẩm đỉnh phong đề thăng lên tới tứ phẩm trung kỳ thì mới có thể bắt đầu thử luyện chế cấm chế tầng thứ hai này được.
May mắn chính là sau khi tầng cấm chế thứ nhất bị Diệp Huyền luyện hóa xong thì khối thiết thạch Trấn Nguyên Thạch này nằm trong tay hắn lại nhẹ như lông vũ vậy, chỉ huy nó cũng vô cùng nhanh chóng vừa lòng.
Tuy rằng mỗi lần thôi động nó đều cần tiêu hao đại lượng huyền khí, số lượng tương đương với toàn bộ huyền khí trong đan điền của địa võ sư bình thường, nhưng bởi vì hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết nghịch thiên, huyền khí mạnh hơn gấp mấy chục lần so với võ giả bình thường, cho nên cũng không tới mức chỉ thúc giục một hai lần thì huyền khí liền khô kiệt.
Điều duy nhất khiến cho hắn không hài lòng chính là Trấn Nguyên Thạch có vẻ ngoài hơi khó nhìn, giống như một cục đá màu đen vậy.
Hơn nữa hắn chỉ mới luyện hóa được cấm chế tầng thứ nhất, chỉ có thể phát huy được một phần rất nhỏ công năng của Trấn Nguyên Thạch này, cũng như khi cầm nó đi đập người khác, trong mắt người ngoài thì giống như hắn cầm một quả cân đập người ta vậy, chẳng đẹp mắt chút nào.
Nhớ tới thiên vân toái tinh toa của mình khi xưa, một khi thôi động thì như lưu tinh phá không, ngân hà nổ tung, lưu quang đủ màu tràn ngập không gian, hào quang chói sáng, tuyệt đối là xinh đẹp rực rỡ, kinh tâm động phách.
Trong lúc nhất thời, trong vương cung lòng người bàng hoàng, không ít vương công đại thần đều kinh hồn táng đảm vì cơn giận của bệ hạ.
Đồng thời cũng có cái nhìn mới về lòng yêu mến của Triệu Kính dành cho Triệu Duy.
Không hay biết rằng, cơn giận của Triệu Kính một phần là vì bát vương tử, một phần khác càng là bởi vì Diệp Huyền.
Mười mấy năm trước gã từng bị Ảnh Sát Môn ám sát qua, để lại bệnh tật, một mực đau đớn khó chịu, nay may mắn nhờ Diệp Huyền trị liệu hết, vừa mới xong xuôi thì Diệp Huyền lại bị ám sát, điều này khiến cho Triệu Kính vô cùng mẫn cảm.
Theo như gã thấy, Ảnh Sát Môn này là vì chiếm được tin tức nào đó cho nên mới muốn diệt trừ Diệp Huyền.
Mà theo như tình báo điều tra được cũng xác nhận điểm này, trong quá trinh Ảnh Sát Môn ám sát, rõ ràng có để lộ rằng Diệp Huyền cũng là một trong những mục tiêu ám sát của bọn chúng.
Điều này khiến cho Triệu Kính vô cùng tức giận.
Gã cho rằng Ảnh Sát Môn ngoài mặt là ám sát Diệp Huyền, nhưng thực tế chính là nhằm vào quốc quân của Lưu Vân Quốc là gã đây, giết Diệp Huyền chỉ là vì để cho Diệp Huyền không thể nào trị khỏi bệnh trên người gã, muốn gã bỏ mạng.
Điều này khiến cho một nhất quốc chi quân như gã không thể nhịn nổi, chỉ một thoáng, một trận hành động diệt sát Ảnh Sát Môn liền lan ra khắp vương quốc.
Tu luyện tháp trong Huyền Linh học viện.
Lúc này, người ở giữa phong bạo, khởi xướng một trận càn quét khắp vương quốc trong miệng người khác là Diệp Huyền giống như không có việc gì xảy ra hết, khoanh chân ngồi đó.
Trước người hắn, Trấn Nguyên Thạch to bằng nắm tay có quang mang yếu ớt lưu chuyển, không ngừng chớp hiện.
Trải qua lần bị Ảnh Sát Môn ám sát lần này, trong lòng của Diệp Huyền cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Hắn không ngờ tới, thế lực của Ảnh Sát Môn lại lớn tới như vậy, cư nhiên có thể điều động luôn cả cường giả cấp bậc võ tông ngũ giai tới đây.
Lần này nếu như không phải có Sở Vân Phi kịp thời chạy tới, đối mặc với một võ tông ngũ giai, nói không chừng hắn đã lành ít dữ nhiều rồi.
Điều này khiến cho hắn vô cùng bất an.
Hắn biết rõ ràng, chỉ có nắm chắc mạng sống ở trong tay mới là an toàn nhất.
Mà bây giờ, tốc độ tu luyện của hắn. đã xem như không chậm rồi, nếu chỉ một mặt thiên vị chỉ đề thăng tu vi của bản thân thì giống như đốt cháy giai đoạn, sẽ tạo thành tổn thương cho căn cơ tu luyện sau này.
Vậy nên hắn chỉ có thể đặt cách bảo vệ tính mạng ở ngoại vật mà thôi.
Mà Trấn Nguyên Thạch chính là một lá bài tẩy trong tay của hắn.
Sau khi giao thủ với võ tông của Ảnh Sát Môn, Diệp Huyền lập tức liền hiểu rõ trình độ của Trấn Nguyên Thạch này vô cùng cao, tuyệt đối là thuộc về một huyền bảo vô cùng nghịch thiên.
Bằng không thì không thể nào chỉ lấy ra mượn dùng một chút liền có thể ngăn cản được một kích toàn lực của võ tông ngũ giai, thậm chí còn khiến cho hắn bị thương được.
Trong lúc mừng rỡ, Diệp Huyền trở về học viện, bất chấp tất cả bắt đầu luyện hóa Trấn Nguyên Thạch.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng với kiến thức của hắn, muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này chắc hẳn là không phải quá mức khó khăn. Nhưng tới lúc hắn chính thức luyện hóa thì mới biết được muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này khó tới mức nào.
Lúc trước mình ở trong bảo khố tốn một canh giờ để luyện hóa một phần rất nhỏ của cấm chế, phần đó thậm chí còn chưa tới một phần trăm của cấm chế.
Diệp Huyền chỉ có thể tĩnh tâm lại, từng chút từng chút công phá cấm chế bên trong, tốn trọn vẹn một tháng hắn mới hoàn toàn luyện hóa được cấm chế bên trong Trấn Nguyên Thạch.
Đợi đến khi cảm nhận được kết cấu bên trong huyền bảo Trấn Nguyên Thạch này, Diệp Huyền liền chấn động, hóa ra cấm chế mà hắn tốn một tháng trời mới luyện hóa được cũng chỉ là cấm chế tầng thứ nhất của huyền bảo Trấn Nguyên Thạch này, xuất hiện trước mặt của hắn chính là một tầng cấm chế phức tạp và tối nghĩa khác.
Thời gian một tháng ròng chỉ có thể luyện hóa được một tầng cấm chế vòng ngoài của một món huyền bảo, Diệp Huyền thật hết lời nào để nói.
Đồng thời, cũng khiến cho Diệp Huyền có chút tò mò đối với phẩm giai của Trấn Nguyên Thạch.
Huyền bảo có cấm chế phức tạp như vậy, theo như hắn đoán thì ít nhất cấp bậc cũng phải là huyền bảo thất phẩm trở lên, về phần đẳng giai thật sự thì vì vẫn chưa thể phá vỡ toàn bộ cấm chế, cho nên Diệp Huyền cũng không dám kết luận.
Huyền bảo có cấp bậc cỡ này, cư nhiên lại xuất hiện ở một tiểu quốc như Lưu Vân Quốc, Diệp Huyền nghĩ kiểu gì cũng không hiểu nổi.
Mà đối mặt với tầng cấm chế thứ hai này, Diệp Huyền cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tầng cấm chế thứ hai này, so với tầng thứ nhất lại càng phức tạp và quỷ dị hơn nhiều, tuy rằng với tạo nghệ của Diệp Huyền, cũng có thể phân biệt ra được nên bắt đầu luyện chế từ chỗ nào, nhưng bởi vì phẩm giai của hồn lực của hắn không đủ, nên dù cho tạo nghệ ở phương diện luyện hồn sư có cao tới đâu đi nữa cũng không thể nào tiếp tục luyện chế được.
Theo như hắn đoán thì ít nhất cũng phải đợi hồn lực của hắn từ tam phẩm đỉnh phong đề thăng lên tới tứ phẩm trung kỳ thì mới có thể bắt đầu thử luyện chế cấm chế tầng thứ hai này được.
May mắn chính là sau khi tầng cấm chế thứ nhất bị Diệp Huyền luyện hóa xong thì khối thiết thạch Trấn Nguyên Thạch này nằm trong tay hắn lại nhẹ như lông vũ vậy, chỉ huy nó cũng vô cùng nhanh chóng vừa lòng.
Tuy rằng mỗi lần thôi động nó đều cần tiêu hao đại lượng huyền khí, số lượng tương đương với toàn bộ huyền khí trong đan điền của địa võ sư bình thường, nhưng bởi vì hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết nghịch thiên, huyền khí mạnh hơn gấp mấy chục lần so với võ giả bình thường, cho nên cũng không tới mức chỉ thúc giục một hai lần thì huyền khí liền khô kiệt.
Điều duy nhất khiến cho hắn không hài lòng chính là Trấn Nguyên Thạch có vẻ ngoài hơi khó nhìn, giống như một cục đá màu đen vậy.
Hơn nữa hắn chỉ mới luyện hóa được cấm chế tầng thứ nhất, chỉ có thể phát huy được một phần rất nhỏ công năng của Trấn Nguyên Thạch này, cũng như khi cầm nó đi đập người khác, trong mắt người ngoài thì giống như hắn cầm một quả cân đập người ta vậy, chẳng đẹp mắt chút nào.
Nhớ tới thiên vân toái tinh toa của mình khi xưa, một khi thôi động thì như lưu tinh phá không, ngân hà nổ tung, lưu quang đủ màu tràn ngập không gian, hào quang chói sáng, tuyệt đối là xinh đẹp rực rỡ, kinh tâm động phách.
Danh sách chương