Diệp Huyền thấy thế thì biết rõ Mạc Sâm sắp thức tỉnh rồi, đột nhiên phóng thích ra thôn phệ võ hồn ở nơi đan điền.
Oong!
Thôn phệ võ hồn màu đen vừa xuất hiện thì một loại hàn khí thần bí đột nhiên tràn ngập bên trong động quật này.
Võ hồn tam tinh của Mạc Sâm vốn đang diễu võ giương oai, nhưng trong nháy mắt khi thôn phệ võ hồn xuất hiện thì thậm chí truyền tới một loại cảm giác sợ hãi không biết nên làm gì.
Võ hồn vốn chính là tinh túy trong linh hồn của võ giả biến thành, vốn không nên có cảm giác riêng.
Nhưng theo như Diệp Huyền cảm giác được thì khi võ hồn tam tinh của Mạc Sâm gặp được thôn phệ võ hồn của mình thì thật sự có một loại cảm giác hoảng sợ như thần tử gặp phải đế vương, như linh dương nhìn thấy sư tử.
Đồng thời, một cỗ ý chí thèm khát muốn thôn phệ từ trong thôn phệ võ hồn không ngừng truyền tới trong não hải của Diệp Huyền.
Trong lòng Diệp Huyền khẽ động theo, hô một tiếng, giống như nhận lấy mệnh lệnh, thôn phệ võ hồn nhanh chóng phác lên, hung hăng bao trùm võ hồn tam tinh của Mạc Sâm.
Toàn thân Mạc Sâm rùng mình run lên một cái, lúc này, ánh mắt mê mang của gã rốt cuộc cũng triệt để khôi phục tỉnh táo lại.
- Không xong!
Cảm giác được tình huống của bản thân lúc này, trong nháy mắt gã liền cảm thấy sợ tới mức hồn phi phách tán, võ hồn tam tinh của gã không ngừng truyền tới từng đợt hoảng sợ, có một loại cảm giác như sắp bị vỡ tan.
Tuy rằng Mạc Sâm không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng khi gã nhìn thấy võ hồn của mình cư nhiên bị một cỗ võ hồn khí tức khác bao vây, không ngừng thôn phệ, thì gã liền biết ngay là phiền to rồi.
Võ hồn của Diệp Huyền này cư nhiên lại quỷ dị như vậy, rõ ràng nó chỉ là võ hồn nhất tinh cấp thấp nhất, cư nhiên lại có thể bao trùm lấy võ hồn tam tinh của mình, hơn nữa còn đang thôn phệ võ hồn chi lực của mình.
Đột nhiên, Mạc Sâm ngửa mặt lên trời thét lớn:
- Tiểu súc sinh, ta….
Chữ ‘ta’ này vừa mới nói tới một nửa thì đột nhiên im bặt, đồng tử của Mạc Sâm đột nhiên co rụt lại, sắc mặt tái nhợt như giấy, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu đen, hồn lực tan rã.
Võ hồn tam tinh cường đại của gã bị thôn phệ võ hồn của Diệp Huyền bao vây liền giống như một khối bánh ngọt mềm mại, nháy mắt liền bị thôn phệ không còn một mảnh.
Một loại cảm giác mệt nhọc khi hồn lực tinh khí bị rút sạch nháy mắt liền truyền ra khắp toàn thân của gã, trong não hải triệt để dại ra.
Diệp Huyền thấy nhất kích đắc thủ thì đột nhiên giơ tay lên.
Vèo!
Diệt huyền phi đao sớm nằm trong tay áo của Diệp Huyền đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt liền bắn về phía đầu của Mạc Sâm.
Trong đầu gã đang choáng váng quay cuồng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo lưu quang kia nháy mắt bắn trúng đầu của gã, giống như bắn xuyên qua một trái dưa hấu, nháy mắt liền nổ tung.
Trước khi chết, lần đầu tiên Mạc Sâm cảm thấy hối hận, nhưng gã có hối hận cũng chẳng có nghĩa gì.
Mạc Sâm vừa chết thì Diệp Huyền liền nhẹ nhàng thu hồi diệt huyền phi đao, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
Trong đan điền của hắn, sau khi thôn phệ võ hồn thôn phệ võ hồn tam tinh của Mạc Sâm xong thì lập tức lâm vào một loại cảm giác bành trướng, hơn nữa cộng thêm lúc trước đã hấp thu rất nhiều hồn niệm của huyền thú, một đạo quang hoàn bắt đầu hình thành bên ngoài thôn phệ võ hồn.
Diệp Huyền chấn kinh, quang hoàn này hiển nhiên chính là dấu hiệu thôn phệ võ hồn đột phá nhị tinh.
Hắn thật không ngờ, thôn phệ võ hồn của mình không chỉ có thể hấp thu hồn niệm do huyền thú để lại sau khi chết, mà còn có thể thôn phệ võ hồn của những võ giả khác, hơn nữa dựa vào những lực lượng hấp thu được, tự động đột phá.
Kiếp trước hắn thân là hồn hoàng bát phẩm, nhưng chưa từng nghe nói qua có loại võ hồn nào cư nhiên lại tấn cấp kiểu này.
Năng lượng bành trướng cường đại, chỉ thấy một đạo hồng biên mờ mờ hình thành bên ngoài thôn phệ võ hồn này.
Nhưng Diệp Huyền lại cảm giác được, những lực lượng mà thôn phệ võ hồn hấp thu được trước đây hình như có chút không đủ, có một loại cảm giác như không đủ tận hứng.
Diệp Huyền biết rõ, lúc này cho dù không tìm thêm được lực lượng mới rót vào thì thôn phệ võ hồn vẫn có thể đột phá tới nhị tinh, nhưng dù sao nhị tinh này cũng không đủ hoàn mỹ.
Nhiều hồn niệm của huyền thú như vậy, lại thêm một cái võ hồn tam tinh, cư nhiên vẫn không đủ đề cho thôn phệ võ hồn trực tiếp đột phá tới nhị tinh, đây cũng là điều khiến cho Diệp Huyền vô cùng rung động.
Lúc này, ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên liếc nhìn về phía huyền thú địa long bên cạnh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Hắn phá vỡ hồn trận do Mạc Sâm bố trí, đi tới trước mặt địa long kia, lập tức, hồn niệm khổng lồ hình thành sau khi địa long huyền thú chết đi lập tức ùa vào trong thân thể của Diệp Huyền.
Có thêm cỗ năng lượng này gia nhập, tinh hoàn bên ngoài thôn phệ võ hồn của Diệp Huyền rốt cuộc hoàn mỹ hình thành.
Hai đạo quang hoàn màu đỏ sậm sáng chói không ngừng xoay xung quanh thôn phệ võ hồn.
Sau khi thôn phệ nhiều hồn niệm và võ hồn tam tinh của Mạc Sâm, thôn phệ võ hồn của hắn rốt cuộc cũng tấn cấp lên tới nhị tinh.
- Cư nhiên là tinh hoàn màu đỏ sậm.
Màu sắc của tinh hoàn bên ngoài võ hồn có đủ loại, nhưng có hai ba loại màu lại rất hiếm.
Loại thứ nhất chính là tinh hoàn màu đỏ, một khi xuất hiện loại tinh hoàn màu này thì đại biểu đề thăng võ hồn là đã hấp thu hồn lực phù hợp hoàn mỹ với bản thân võ hồn của mình để tấn cấp thì mới sinh được.
Mà màu đỏ càng đậm thì đại biểu võ hồn càng phù hợp.
Ví như có một võ giả, võ hồn của y là võ hồn của tật phong lang do luyện hồn sư phong ấn tạo thành, như vậy thì một khi y hấp thu được hồn tinh cao giai của tật phong lang thì tinh hoàn hình thành sẽ có màu đỏ.
Màu này rất hiếm có, bởi vì cực kỳ phù hợp với nhau, cho nên thường thường có thể phóng xuất ra uy lực của võ hồn tới mức độ lớn nhất.
Trước kia Diệp Huyền vẫn luôn không rõ thuộc tính của thôn phệ võ hồn của mình là gì, cứ cho rằng nó là một loại võ hồn có thuộc tính hắc ám.
Hôm nay hắn rốt cuộc hiểu rõ, thôn phệ võ hồn của mình, chỉ có thôn phệ hồn niệm của hồn thú hoặc là võ hồn của võ giả thì mới có thể lột xác được, hẳn là một loại bản mệnh võ hồn thuộc về linh hồn.
Ngoại trừ tinh hoàn màu đỏ ra thì loại tinh hoàn đặc biệt thứ hai chính là màu bạc.
Oong!
Thôn phệ võ hồn màu đen vừa xuất hiện thì một loại hàn khí thần bí đột nhiên tràn ngập bên trong động quật này.
Võ hồn tam tinh của Mạc Sâm vốn đang diễu võ giương oai, nhưng trong nháy mắt khi thôn phệ võ hồn xuất hiện thì thậm chí truyền tới một loại cảm giác sợ hãi không biết nên làm gì.
Võ hồn vốn chính là tinh túy trong linh hồn của võ giả biến thành, vốn không nên có cảm giác riêng.
Nhưng theo như Diệp Huyền cảm giác được thì khi võ hồn tam tinh của Mạc Sâm gặp được thôn phệ võ hồn của mình thì thật sự có một loại cảm giác hoảng sợ như thần tử gặp phải đế vương, như linh dương nhìn thấy sư tử.
Đồng thời, một cỗ ý chí thèm khát muốn thôn phệ từ trong thôn phệ võ hồn không ngừng truyền tới trong não hải của Diệp Huyền.
Trong lòng Diệp Huyền khẽ động theo, hô một tiếng, giống như nhận lấy mệnh lệnh, thôn phệ võ hồn nhanh chóng phác lên, hung hăng bao trùm võ hồn tam tinh của Mạc Sâm.
Toàn thân Mạc Sâm rùng mình run lên một cái, lúc này, ánh mắt mê mang của gã rốt cuộc cũng triệt để khôi phục tỉnh táo lại.
- Không xong!
Cảm giác được tình huống của bản thân lúc này, trong nháy mắt gã liền cảm thấy sợ tới mức hồn phi phách tán, võ hồn tam tinh của gã không ngừng truyền tới từng đợt hoảng sợ, có một loại cảm giác như sắp bị vỡ tan.
Tuy rằng Mạc Sâm không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng khi gã nhìn thấy võ hồn của mình cư nhiên bị một cỗ võ hồn khí tức khác bao vây, không ngừng thôn phệ, thì gã liền biết ngay là phiền to rồi.
Võ hồn của Diệp Huyền này cư nhiên lại quỷ dị như vậy, rõ ràng nó chỉ là võ hồn nhất tinh cấp thấp nhất, cư nhiên lại có thể bao trùm lấy võ hồn tam tinh của mình, hơn nữa còn đang thôn phệ võ hồn chi lực của mình.
Đột nhiên, Mạc Sâm ngửa mặt lên trời thét lớn:
- Tiểu súc sinh, ta….
Chữ ‘ta’ này vừa mới nói tới một nửa thì đột nhiên im bặt, đồng tử của Mạc Sâm đột nhiên co rụt lại, sắc mặt tái nhợt như giấy, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu đen, hồn lực tan rã.
Võ hồn tam tinh cường đại của gã bị thôn phệ võ hồn của Diệp Huyền bao vây liền giống như một khối bánh ngọt mềm mại, nháy mắt liền bị thôn phệ không còn một mảnh.
Một loại cảm giác mệt nhọc khi hồn lực tinh khí bị rút sạch nháy mắt liền truyền ra khắp toàn thân của gã, trong não hải triệt để dại ra.
Diệp Huyền thấy nhất kích đắc thủ thì đột nhiên giơ tay lên.
Vèo!
Diệt huyền phi đao sớm nằm trong tay áo của Diệp Huyền đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt liền bắn về phía đầu của Mạc Sâm.
Trong đầu gã đang choáng váng quay cuồng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo lưu quang kia nháy mắt bắn trúng đầu của gã, giống như bắn xuyên qua một trái dưa hấu, nháy mắt liền nổ tung.
Trước khi chết, lần đầu tiên Mạc Sâm cảm thấy hối hận, nhưng gã có hối hận cũng chẳng có nghĩa gì.
Mạc Sâm vừa chết thì Diệp Huyền liền nhẹ nhàng thu hồi diệt huyền phi đao, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
Trong đan điền của hắn, sau khi thôn phệ võ hồn thôn phệ võ hồn tam tinh của Mạc Sâm xong thì lập tức lâm vào một loại cảm giác bành trướng, hơn nữa cộng thêm lúc trước đã hấp thu rất nhiều hồn niệm của huyền thú, một đạo quang hoàn bắt đầu hình thành bên ngoài thôn phệ võ hồn.
Diệp Huyền chấn kinh, quang hoàn này hiển nhiên chính là dấu hiệu thôn phệ võ hồn đột phá nhị tinh.
Hắn thật không ngờ, thôn phệ võ hồn của mình không chỉ có thể hấp thu hồn niệm do huyền thú để lại sau khi chết, mà còn có thể thôn phệ võ hồn của những võ giả khác, hơn nữa dựa vào những lực lượng hấp thu được, tự động đột phá.
Kiếp trước hắn thân là hồn hoàng bát phẩm, nhưng chưa từng nghe nói qua có loại võ hồn nào cư nhiên lại tấn cấp kiểu này.
Năng lượng bành trướng cường đại, chỉ thấy một đạo hồng biên mờ mờ hình thành bên ngoài thôn phệ võ hồn này.
Nhưng Diệp Huyền lại cảm giác được, những lực lượng mà thôn phệ võ hồn hấp thu được trước đây hình như có chút không đủ, có một loại cảm giác như không đủ tận hứng.
Diệp Huyền biết rõ, lúc này cho dù không tìm thêm được lực lượng mới rót vào thì thôn phệ võ hồn vẫn có thể đột phá tới nhị tinh, nhưng dù sao nhị tinh này cũng không đủ hoàn mỹ.
Nhiều hồn niệm của huyền thú như vậy, lại thêm một cái võ hồn tam tinh, cư nhiên vẫn không đủ đề cho thôn phệ võ hồn trực tiếp đột phá tới nhị tinh, đây cũng là điều khiến cho Diệp Huyền vô cùng rung động.
Lúc này, ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên liếc nhìn về phía huyền thú địa long bên cạnh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Hắn phá vỡ hồn trận do Mạc Sâm bố trí, đi tới trước mặt địa long kia, lập tức, hồn niệm khổng lồ hình thành sau khi địa long huyền thú chết đi lập tức ùa vào trong thân thể của Diệp Huyền.
Có thêm cỗ năng lượng này gia nhập, tinh hoàn bên ngoài thôn phệ võ hồn của Diệp Huyền rốt cuộc hoàn mỹ hình thành.
Hai đạo quang hoàn màu đỏ sậm sáng chói không ngừng xoay xung quanh thôn phệ võ hồn.
Sau khi thôn phệ nhiều hồn niệm và võ hồn tam tinh của Mạc Sâm, thôn phệ võ hồn của hắn rốt cuộc cũng tấn cấp lên tới nhị tinh.
- Cư nhiên là tinh hoàn màu đỏ sậm.
Màu sắc của tinh hoàn bên ngoài võ hồn có đủ loại, nhưng có hai ba loại màu lại rất hiếm.
Loại thứ nhất chính là tinh hoàn màu đỏ, một khi xuất hiện loại tinh hoàn màu này thì đại biểu đề thăng võ hồn là đã hấp thu hồn lực phù hợp hoàn mỹ với bản thân võ hồn của mình để tấn cấp thì mới sinh được.
Mà màu đỏ càng đậm thì đại biểu võ hồn càng phù hợp.
Ví như có một võ giả, võ hồn của y là võ hồn của tật phong lang do luyện hồn sư phong ấn tạo thành, như vậy thì một khi y hấp thu được hồn tinh cao giai của tật phong lang thì tinh hoàn hình thành sẽ có màu đỏ.
Màu này rất hiếm có, bởi vì cực kỳ phù hợp với nhau, cho nên thường thường có thể phóng xuất ra uy lực của võ hồn tới mức độ lớn nhất.
Trước kia Diệp Huyền vẫn luôn không rõ thuộc tính của thôn phệ võ hồn của mình là gì, cứ cho rằng nó là một loại võ hồn có thuộc tính hắc ám.
Hôm nay hắn rốt cuộc hiểu rõ, thôn phệ võ hồn của mình, chỉ có thôn phệ hồn niệm của hồn thú hoặc là võ hồn của võ giả thì mới có thể lột xác được, hẳn là một loại bản mệnh võ hồn thuộc về linh hồn.
Ngoại trừ tinh hoàn màu đỏ ra thì loại tinh hoàn đặc biệt thứ hai chính là màu bạc.
Danh sách chương