Diệp Huyền phóng tầm mắt, phía trước là một mảnh hư không hư vô, chỉ có dùng Huyền Thức đảo qua, mới sẽ cảm ứng được tựa hồ có một mảnh bình phong vô hình.

- Cấm chế thật huyền diệu.

Diệp Huyền lấy làm kinh hãi, căn cứ U Minh Vũ Đế tự thuật, muốn đi vào Hải Thần di chỉ, nhìn thấy Hải Thần chi tuyền, nhất định phải tiến vào hoàng tộc cấm địa.

Mà ngoại vi hoàng tộc cấm địa lại có một đạo không gian cấm chế vô cùng đáng sợ, cấm chế này chỉ có một cửa ra vào, ở cửa sẽ có tứ đại cường giả trông coi, ra vào hoàng tộc cấm địa nhất định phải nắm giữ lệnh bài của hoàng tộc mới có thể thông hành.

Tứ đại Hải Thần tướng, là cường giả bảo vệ Hải tộc hoàng tộc, ở trong Hải tộc địa vị cực cao, so với các đại quân đoàn thủ lĩnh thì mạnh hơn nhiều, uy danh hiển hách.

Diệp Huyền không cần đoán liền biết Hải Thần Tướng vô cùng có khả năng là cường giả cửu giai tam trọng đỉnh phong, bởi vậy bọn họ là kiên quyết không thể từ cửa chính tiến vào, một khi bị Hải Thần Tướng phát hiện, căn bản trốn không ra, như vậy biện pháp duy nhất, chính là từ ngoại vi cấm địa ra vào.

Tuy từ trong miệng U Minh Vũ Đế biết được, không gian cấm chế của hoàng tộc cấm địa vô cùng đáng sợ, căn bản không người có thể phá giải, nhưng Diệp Huyền tự phụ trình độ của mình ở phương diện cấm chế, so với kiếp trước còn đáng sợ hơn rất nhiều, cấm chế bình thường căn bản không bị hắn để ở trong mắt.

Nhưng chờ hắn cảm nhận được không gian cấm chế ở Hải tộc cấm địa, vẫn không nhịn được giật mình.

Không gian cấm chế của Hải tộc hoàng tộc thật quá đáng sợ, so với hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn, loại không gian cấm chế này không chỉ cần thông qua Huyền Thức cùng thần thức quét hình mới có thể nhìn thấy, hơn nữa phía trên hoa văn phức tạp, để Diệp Huyền có một loại cảm giác hoa mắt váng đầu.

Làm sao có khả năng?

Diệp Huyền nhíu mày, từ khi tiến vào Phù Quang bí cảnh, nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân, nhìn thấy cấm chế trên Hạo Quang Đại Thiên Kính cùng Trấn Nguyên Thạch, trình độ của Diệp Huyền ở phương diện cấm chế, đã đạt đến một mức độ cực kỳ nghịch thiên.

Kiếp trước, Diệp Huyền chính là một cấm chế đại sư cửu giai, tồn tại đại lục đỉnh phong, mà đời này, Diệp Huyền ở trên trình độ cấm chế so với kiếp trước ít nhất phải cường đại hơn mấy lần.

Hắn có thể không chút do dự nói, toàn bộ Thiên Huyền đại lục, ở phương diện cấm chế có thể mạnh hơn hắn, e là rất khó tìm ra.

Nhưng đối mặt không gian cấm chế này, Diệp Huyền cảm thấy một loại vướng tay chân.

- Tiêu Dao, những cấm chế này tựa hồ không phải bình thường, ngươi có thể phá giải sao?

Dao Nguyệt Vũ Đế cau mày lại.

Nàng cũng nhận biết cấm chế trước mặt, tuy nàng không phải Luyện Hồn Sư cùng Luyện Dược Sư, đối với cấm chế không hiểu nhiều, nhưng thân là cường giả đỉnh phong của đại lục, cũng biết một cấm chế đáng sợ hay không.

Không gian cấm chế trước mặt này cho nàng cảm giác, là tường đồng vách sắt, vững như thành đồng, cho dù nàng dốc hết toàn lực, cũng khó có thể phá tan mảy may, có thể thấy được cấm chế này, tuyệt đối không phải cấm chế cửu giai phổ thông có thể so sánh.

- Cấm chế này, hẳn là viễn cổ cấm chế, ta thử một chút xem.

Diệp Huyền hít sâu một hơi, Huyền Thức thâm nhập trong đó, bắt đầu chậm rãi nhận biết.

Theo thần thức của hắn lan tràn, toàn bộ cấm chế cũng từng điểm từng điểm ấn vào đầu óc, không gian cấm chế trước mặt này, một khâu trùm vào một khâu, thật giống như một xích sắt, lẫn nhau nối liền, muốn mở ra, độ khó tuyệt đối không phải nhỏ.

Nhưng này trái lại gây nên Diệp Huyền chiến ý, cả người hắn chìm đắm ở trong cảm ngộ cấm chế, bắt đầu chậm rãi phá giải.

Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Ba canh giờ.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày...

Lúc mới bắt đầu, Diệp Huyền còn muốn cùng không gian cấm chế trước mặt này phân cao thấp, nhưng dần dần, khi hắn hoàn toàn chìm đắm ở trong đó, trái lại hòa vào cấm chế này, phảng phất như chìm đắm ở trong đại dương tri thức.

Theo thời gian trôi qua, Diệp Huyền đối với cấm chế lý giải càng ngày càng sâu khắc, đồng thời kết hợp loại cấm chế ở Phù Quang bí cảnh, xác minh lẫn nhau, lập tức liền có một loại cảm giác thông thoáng sáng sủa.

Cũng may U Minh Vũ Đế lựa chọn địa phương, là một địa phương cực kỳ hẻo lánh, có rất ít đội tuần tra đi qua, bởi vậy đám người Diệp Huyền vẫn không bị phát hiện.

Thời điểm Diệp Huyền cảm ngộ đến ngày thứ năm, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, trong đầu trong giây lát có loại cảm giác “thể hồ quán đỉnh”.

Hai tay hắn cấp tốc lược động lên.

Vù!

Cấm chế vô hình phía trước, lặng yên mở ra một lỗ thủng, lộ ra một hang lớn cao hơn một mét.

- Đi!

Vèo vèo vèo!

Ba người Diệp Huyền vội vàng lướt vào trong đó.

Sau khi tiến vào không gian cấm chế, không chờ kinh hỉ trên mặt ba người Diệp Huyền hạ xuống, vẻ mặt lập tức dại ra.

Bởi vì ở sau tầng không gian cấm chế thứ nhất, trong hư không phía trước dĩ nhiên lần thứ hai xuất hiện một lớp cấm chế, mà lỗ thủng bọn họ vừa phá tan, lúc này chậm rãi khép kín.

- Không tốt...

Trong lòng Diệp Huyền lập tức cả kinh, này dĩ nhiên là không gian cấm chế hai lớp.

Hai tầng cấm chế là một loại cấm chế vô cùng hiếm thấy, sau khi phá tan tầng thứ nhất, vẻn vẹn là ngoại vi cấm chế, còn có một tầng cấm chế ở bên trong phải phá.

Loại cấm chế này, vô cùng hiểm ác, một khi có người đánh vỡ tầng ngoài cấm chế, xông vào trong, nếu như không thể đúng lúc phá tan tầng cấm chế bên trong, một khi lỗ thủng tầng ngoài khép kín, cấm chế sẽ lần nữa hoàn chỉnh, ngay lập tức phong tỏa người xông vào trong cấm chế.

Đến lúc đó ba người bọn hắn không chỉ sẽ bị nhốt ở bên trong, hơn nữa còn sẽ bị người trông coi cấm chế lập tức phát hiện.

Quá đê tiện, trong lòng Diệp Huyền không nhịn được muốn chửi ầm lên.

Nói cách khác hắn bây giờ, nhất định phải trong thời gian cực ngắn phá tan tầng cấm chế thứ hai, chuyện này căn bản là sự tình không thể nào làm được, bởi vì thời gian thực sự quá ngắn, lỗ thủng của cấm chế ngoại vi khép kín, vẻn vẹn chỉ cần một giây, trong thời gian ngắn như vậy, hắn không thể phá tan tầng cấm chế thứ hai.

Nhưng nếu đường cũ trở về, cũng đã không thể, bởi vì lỗ thủng của ngoại vi cấm chế ở trong nháy mắt ngăn ngắn này, đã thu nhỏ chỉ có to bằng chậu rửa mặt, ba người căn bản không ra được.

Làm sao bây giờ?

Cái trán của Diệp Huyền nhất thời bốc lên mồ hôi lạnh.

Ngay ở thời khắc nguy cấp này.

- Chít chít!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện