Nói xong lời này, Diệp Huyền trực tiếp quay về hết thảy võ giả dưới đài nói:

- Chư vị, Diệp Huyền ta chính là Đấu Vũ Hội bách thắng liên tiếp, dựa theo quy củ của Đấu Vũ Hội, người khiêu chiến thu được bách thắng liên tiếp có thể về phía Đấu Vũ Hội đưa ra một yêu cầu, mà yêu cầu của ta chính là muốn Đấu Vũ Hội thả một nô lệ bọn họ mua được.

- Yêu cầu này, cũng không trái với quy tắc của Đấu Vũ Hội, cũng không vượt qua phạm vi năng lực của Đấu Vũ Hội, nhưng Trác hội phó thủy chung không muốn đáp ứng, ta rất muốn biết, lẽ nào Đấu Vũ Hội chính là như vậy trở thành một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành sao? Kính xin chư vị khán giả phân xử.

Diệp Huyền nói, như một viên đạn nổ, ở trong đám người ầm ầm vang lên.

Dưới đài, giờ khắc này các võ giả đều sôi sùng sục, điên cuồng nghị luận.

- Đấu Vũ Hội xác thực quá mức a? Bách thắng liên tiếp đã có một quy tắc như thế, liền nên dựa theo quy tắc chấp hành, bằng không làm sao thủ tín với mọi người?

- Điều này cũng không nhất định, Diệp Huyền yêu cầu là một tên Vũ Hoàng đỉnh phong, Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, nhân vật như vậy Đấu Vũ Hội mua được cũng tiêu hao đánh đổi lớn, tuy chỉ là nô lệ, nhưng nếu như ai đòi cũng thả, Đấu Vũ Hội chẳng phải là phá sản?

- Con mẹ nó, đây là tùy tiện ai cũng đi đòi sao? Đây là quán quân bách thắng liên tiếp mới có thể đưa ra yêu cầu, trong lịch sử Đấu Vũ Hội võ đài tái có bao nhiêu bách thắng liên tiếp, hơn một ngàn năm mới ra một cái, ngươi đem cái này gọi là tùy tiện, ngươi có đầu óc hay không?

- Xác thực, ở trong lịch sử của Đấu Vũ Hội, bách thắng liên tiếp một ngàn năm mới xuất hiện một người, yêu cầu như vậy cũng không tính là gì.

- Đấu Vũ Hội quá xấu bụng, đơn giản chính là muốn quỵt nợ.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ thính phòng nghị luận sôi nổi, hầu như đại đa số người đều đứng ở bên Diệp Huyền.

Thực sự là Diệp Huyền chiếm cứ đạo lý, hơn nữa hắn vừa thu được Đấu Vũ Hội bách thắng liên tiếp, thiên tài như vậy, không có ai không ngưỡng mộ, không có ai không kính nể.

- Ngươi...

Nghe được phía dưới nghị luận, sắc mặt của Trác Nhất Phàm nhất thời có vẻ hơi lúng túng, hắn liền nói:

- Diệp Huyền thiếu hiệp, không phải ta không giao Hoàng Phủ Tú Minh cho ngươi, mà là Hoàng Phủ Tú Minh này là Đấu Vũ Hội ta tiêu hao đại đánh đổi mua được, lúc này mới mua được không bao lâu, hơn nữa người này là trọng phạm của một thế lực lớn nào đó, nếu như ta liền như thế giao cho ngươi, Đấu Vũ Hội ta không những phải chịu đựng tổn thất lớn, thậm chí còn sẽ chọc đến thế lực lớn kia không thích, kính xin Diệp Huyền thiếu hiệp lý giải.

Nói đến đây, Trác Nhất Phàm ngữ khí chân thành nói:

- Nhưng Đấu Vũ Hội ta cũng không phải nói không giữ lời, chỉ cần Diệp Huyền thiếu hiệp ngươi gia nhập Đấu Vũ Hội ta, trở thành danh dự hộ pháp của Đấu Vũ Hội ta, đến thời điểm ấy lấy thân phận của các hạ đòi người, Đấu Vũ Hội ta thả người dĩ nhiên là thuận lý thành chương, như vậy thế lực kia cũng không cách nào chỉ trích Đấu Vũ Hội ta.

Không thể không nói, ngữ khí của Trác Nhất Phàm này vô cùng thành khẩn, khiến người ta có một loại kích động từ đáy lòng liền phải tin tưởng hắn.

Nhưng Diệp Huyền lắc đầu một cái:

- Nếu như ta không muốn?

- Vậy thì thực sự là xin lỗi.

Trác Nhất Phàm cười khổ nói:

- Diệp Huyền thiếu hiệp ngươi cần gì chứ, trở thành danh dự hộ pháp của Đấu Vũ Hội ta cũng sẽ không mang cho ngươi đến bao lớn ràng buộc, hơn nữa còn có thể thuận lý thành chương cứu Hoàng Phủ Tú Minh, đối với ngươi mà nói chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.

- Coi như ta không gia nhập, thả người hay không cũng chỉ là chuyện một câu nói của Trác hội phó ngươi mà thôi!

Diệp Huyền không khỏi cười lạnh nói:

- Nói cho cùng, Đấu Vũ Hội ngươi vẫn là không muốn giao người...

Ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh lẽo:

- Đã như vậy, vậy Đấu Vũ Hội các ngươi còn làm võ đài tái gì, làm bách thắng liên tiếp gì, làm cái quy củ gì? Cái gọi là quy củ vốn là lừa người, lừa dối tất cả mọi người, lừa dối toàn bộ dân chúng của Hỗn Loạn Chi Thành.

Diệp Huyền tiếng như sấm rền, nổi giận đùng đùng.

Nếu như Diệp Huyền không biết Đấu Vũ Hội cùng Vô Lượng Sơn quan hệ, như vậy hắn còn có thể bị thuyết phục, nhưng biết hai người quan hệ, trong lòng hắn rõ ràng Trác Nhất Phàm vốn là đang nói láo.

Cái gì hiện tại không thể thả, chờ hắn gia nhập mới có thể thả, Diệp Huyền dám khẳng định, một khi mình gia nhập Đấu Vũ Hội, nhất định sẽ chịu đến một số hạn chế, đến thời điểm đó Đấu Vũ Hội chẳng phải chơi như thế nào cũng được?

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh nói:

- Trác hội phó, đã như vậy, ta cũng không bắt buộc ngươi, ngươi không muốn giao người cũng được, chỉ cần ngươi ở Hỗn Loạn Chi Thành tuyên bố một hồi: Đấu Vũ Hội võ đài tái các ngươi vốn là lừa người, Đấu Vũ Hội các ngươi nói đều là nói láo, vậy ta liền xoay người rời đi, chắc chắn sẽ không nhắc lại yêu cầu này, không biết Trác hội phó có dám hay không?

- Ngươi...

Trác Nhất Phàm trước sau mang theo vẻ mặt mỉm cười ôn hoà, rốt cục từ từ băng lạnh.

- Diệp Huyền thiếu hiệp, mặc dù ngươi là bách thắng liên tiếp của Đấu Vũ Hội ta, thế nhưng như vậy, cũng không tránh khỏi quá không cho Đấu Vũ Hội ta mặt mũi đi?

- Mặt mũi?

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn.

- Đấu Vũ Hội ngươi có cho ta mặt mũi sao? Ở trong quy tắc của Đấu Vũ Hội ngươi, bách thắng liên tiếp rõ ràng có quyền hạng yêu cầu, nhưng đến chỗ ta, ngươi năm lần bảy lượt cản trở, không muốn chấp hành, đây chính là mặt mũi mà ngươi nói?

Diệp Huyền giận dữ cười:

- Không dối gạt chư vị, Hoàng Phủ Tú Minh là một bằng hữu của ta, năm đó hắn bị gian nhân làm hại, bất ngờ rơi vào trong tay Vô Lượng Sơn, Diệp Huyền ta biết được tin tức, ngàn dặm xa xôi từ Thần Đô tới, trải qua thiên tân vạn khổ, trải qua trăm trận chiến đấu, chính là vì một cơ hội như vậy, hiện tại Trác hội phó nói với ta không thể thả người, còn muốn ta cho hắn mặt mũi, ha ha, Hỗn Loạn Chi Thành, Đấu Vũ Hội, cũng thật là để Diệp Huyền ta mở mang tầm mắt.

Nghe xong Diệp Huyền nói, toàn bộ võ đài lại một lần ồ lên.

- Nguyên lai Hoàng Phủ Tú Minh kia là Đấu Vũ Hội từ trong tay Vô Lượng Sơn mua được?

- Các ngươi có nghe hay không, Diệp Huyền nói hắn đến từ Thần Đô, quả nhiên là đệ tử một cường giả nào đó ở Thần Đô.

- Vô Lượng Sơn là một trong bảy đại tông môn, vẫn ở Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta buôn bán nô lệ, không nghĩ tới ngay cả Luyện Hồn Sư của Thần Đô bọn họ cũng dám bán?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện