- Chính là vào lúc này.
Thân hình Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.
- Xì xì!
Sau một khắc, máu tươi phun tung toé, lôi ra một dấu vết thật dài, Diệp Huyền từ bên người Tây Môn Vô Tình lướt qua, ở phía sau trăm mét đứng lại, chợt thu kiếm vào vỏ.
Ầm!
Một chiêu kiếm mạnh nhất của Tây Môn Vô Tình, lúc này mới chém xuống, toàn bộ võ đài ầm ầm nổ vang, ngay cả trận pháp phòng ngự cũng khó chống đỡ uy lực, gợn sóng bạo phát, võ đài do hợp kim siêu cường cấu trúc thành phút chốc hiện ra vết kiếm dài đến ngàn trượng, phát sinh tiếng vang chói tai.
Nhưng, không làm nên chuyện gì.
Kết quả của chiêu kiếm này, nhất định là thất bại.
Nhào oành!
Quỳ một chân trên đất, Tây Môn Vô Tình tay cầm trường kiếm, gian nan ổn định thân hình, áo bào đã bị mồ hôi thấm ướt, vẻ mặt trắng bệch, lảo đà lảo đảo.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, tâm thần và thể xác đồng thời bị Diệp Huyền đánh bại, trong thời gian ngắn, trạng thái trượt tới thung lũng.
Tuyệt thế thiên kiêu, thiên tài số một trong thế hệ tuổi trẻ không thể tranh luận của Đấu Vũ Hội, nhưng bại bởi một thiên tài so với hắn còn trẻ hơn, loại tinh thần đả kích này, so với thương tổn trên thân thể mạnh mẽ gấp mười gấp trăm lần.
Đối với Tây Môn Vô Tình mà nói, đây là một kết quả không ngờ, nhưng cũng là một tương lai mới tinh, không qua được, vậy thì vĩnh viễn trầm luân, dừng bước không tiến, vĩnh viễn lạc lối ở vực sâu hắc ám, ở trên đại lục thiên tài xuất hiện lớp lớp, từ từ bị đào thải.
Đi qua, sẽ lấy được tương lai mới tinh.
Thiên tài trong lúc đó cạnh tranh, từ trước đến giờ là tàn khốc như vậy.
Trên thính phòng tụ tập vô số võ giả.
Yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người yên lặng.
- Tây Môn Vô Tình lại thất bại.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Rõ ràng một chiêu kiếm liền có thể đạt được thắng lợi, thời khắc mấu chốt Tây Môn Vô Tình làm sao lưu thủ?
Sau khi yên tĩnh, là tiếng ồ lên đinh tai nhức óc.
Không có ai thấy rõ chiến đấu mới vừa rồi.
Các cường giả trong phòng quý khách.
Mạnh trưởng lão dại ra:
- Vô Tình hắn lại thất bại.
- Chuyện gì thế này? Một chiêu kiếm cuối cùng của Vô Tình, làm sao đột nhiên dừng lại, bằng không chắc chắn sẽ không cho Diệp Huyền kia cơ hội phản kích, Vô Tình hắn đến cùng làm cái gì?
Nam tử trung niên mang theo bất mãn nói.
- Không phải Vô Tình, các ngươi không thấy, trong nháy mắt Vô Tình dừng lại đó, ánh mắt trống rỗng sao?
- Ngươi là nói, Vô Tình hắn trúng ảo thuật công kích.
- Hay là tinh thần công kích, cũng có thể là Võ Hồn đặc thù công kích, hoặc là hồn lực xung kích, cụ thể là nguyên nhân gì, cái này phải hỏi Vô Tình.
- Xem ra sự tình so với tưởng tượng muốn khó khăn hơn a.
Mạnh trưởng lão xoa xoa lông mày:
- Vô Tình cũng thất bại, còn có ai có thể bỏ dở Diệp Huyền này thắng liên tiếp?
- Mạnh trưởng lão ngươi lo xa rồi, tuy Vô Tình thất bại, nhưng cũng đã ép tất cả lá bài tẩy của Diệp Huyền kia ra, sau đó Vũ Tu Thánh Địa Thời Nguyên Phách cùng Sinh Tử Điện Quỷ Lệ sẽ lên đài, còn có đám người chúng ta, ta không tin Diệp Huyền kia còn có thể kiên trì bao lâu.
- Lo xa rồi sao? Hi vọng như thế a!
Mạnh trưởng lão gặp qua quá nhiều thanh niên tuấn kiệt, nhưng chưa từng thấy ai bình tĩnh như Diệp Huyền, hắn quan sát rất cẩn thận, lúc cùng Tây Môn Vô Tình chiến đấu, ánh mắt của Diệp Huyền trước sau bình tĩnh như nước, không có chút kinh hoảng nào.
- Sau đó thời điểm các ngươi lên đài, nghĩ tất cả biện pháp tiêu hao thể lực cùng Huyền Nguyên của Diệp Huyền này.
Mạnh trưởng lão ngưng tiếng nói.
- Vâng!
Một đám Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội gật đầu trả lời.
Vũ đài khôi phục yên lặng, Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Ngươi rất mạnh, nhưng muốn bỏ dở ta thắng liên tiếp, còn chưa đủ.
Tây Môn Vô Tình đã từ trong chiến đấu phục hồi tinh thần lại, hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
- Không nghĩ tới ngươi vẫn là một Luyện Hồn Sư, lần này là vì không thể sử dụng bảo vật, nếu như là chiến đấu chân chính, ngươi tuyệt đối sẽ không thắng lợi.
- Có lẽ vậy.
Diệp Huyền nở nụ cười, không có giải thích.
Tây Môn Vô Tình cùng Diệp Huyền trò chuyện, cũng để mọi người trong nháy mắt hiểu được, Tây Môn Vô Tình vừa nãy vì sao lại thất thần.
Không phải hắn lưu thủ, mà là đụng phải hồn lực xung kích của Diệp Huyền.
Vẻ mặt của mọi người đều dại ra.
Bọn họ không nghĩ tới Diệp Huyền lại vẫn là một Luyện Hồn Sư, hơn nữa Luyện Hồn Sư có thể mê hoặc Tây Môn Vô Tình, trình độ Luyện Hồn của Diệp Huyền ít nhất cũng phải thất giai, thậm chí còn không ngừng, bằng không căn bản không có cách để kiếm khách như Tây Môn Vô Tình trong nháy mắt mất đi ý chí.
Vốn là, thiên phú võ học của Diệp Huyền đã kinh ngạc đến ngây người, mà trình độ Luyện Hồn của hắn vừa ra, tất cả mọi người đều trố mắt ngoác mồm.
- Yêu nghiệt, quả thực là yêu nghiệt.
- Thiên phú chiến đấu đáng sợ, lại còn là một Luyện Hồn Sư.
- Tiểu tử này đến tột cùng là quái thai nơi nào đến? Lẽ nào là Thần Đô thần tử?
- Thần Đô thần tử đến Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta làm gì? Gần đây cũng không nghe nói Thần Đô có thiên tài gì đi ra lịch lãm a?
Mọi người đang kinh diễm thực lực của Diệp Huyền, đồng thời thân phận của hắn, cũng một lần nữa gây nên tất cả mọi người quan tâm.
Sau khi Tây Môn Vô Tình xuống đài, hắc y lão giả lần thứ hai đi tới bên cạnh lôi đài.
- Chư vị đối với chiến đấu mới vừa rồi nhất định xem rất thoải mái a, ở đây, ta muốn trước tiên chúc mừng Diệp Huyền thiếu hiệp thu được tám mươi mốt thắng liên tiếp, tiếp đó, chúng ta mời người khiêu chiến kế tiếp lên đài.
Một giây đồng hồ.
Mười giây đồng hồ.
Ba mươi giây.
Không người lên đài.
Rất nhiều khán giả hai mặt nhìn nhau, càng có người không khỏi nhìn về phía phòng quý khách của Thời Nguyên Phách.
- Thời Nguyên Phách sư huynh, hiện tại không người lên đài khiêu chiến, ngươi làm sao...
Thạch Tiến nghi hoặc nhìn Thời Nguyên Phách.
Giờ khắc này Thời Nguyên Phách hồn nhiên không có dáng dấp nóng ruột khó nhịn như vừa bắt đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền ở trên võ đài, lạnh nhạt nói:
- Không cần phải gấp gáp, tiểu tử này so với tưởng tượng muốn vướng tay chân, nhiều quan sát một hồi.
Cách đó không xa, trong một gian quý khách khác, Quỷ Lệ cả người bao phủ ở trong áo bào đen cũng nở nụ cười:
- Người khác đều cho rằng Thời Nguyên Phách lỗ mãng, kỳ thực tên này so với ai khác còn thông minh, Luyện Hồn Sư sao? Quan sát thêm chút nữa lại nói.
Trong phòng quý khách của cường giả Đấu Vũ Hội.
- Lão Ngô, nếu không ai lên, ngươi lên trước đi.
Mạnh trưởng lão nhìn một trung niên nam tử thân hình khá khôi ngô nói.
Thân hình Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.
- Xì xì!
Sau một khắc, máu tươi phun tung toé, lôi ra một dấu vết thật dài, Diệp Huyền từ bên người Tây Môn Vô Tình lướt qua, ở phía sau trăm mét đứng lại, chợt thu kiếm vào vỏ.
Ầm!
Một chiêu kiếm mạnh nhất của Tây Môn Vô Tình, lúc này mới chém xuống, toàn bộ võ đài ầm ầm nổ vang, ngay cả trận pháp phòng ngự cũng khó chống đỡ uy lực, gợn sóng bạo phát, võ đài do hợp kim siêu cường cấu trúc thành phút chốc hiện ra vết kiếm dài đến ngàn trượng, phát sinh tiếng vang chói tai.
Nhưng, không làm nên chuyện gì.
Kết quả của chiêu kiếm này, nhất định là thất bại.
Nhào oành!
Quỳ một chân trên đất, Tây Môn Vô Tình tay cầm trường kiếm, gian nan ổn định thân hình, áo bào đã bị mồ hôi thấm ướt, vẻ mặt trắng bệch, lảo đà lảo đảo.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, tâm thần và thể xác đồng thời bị Diệp Huyền đánh bại, trong thời gian ngắn, trạng thái trượt tới thung lũng.
Tuyệt thế thiên kiêu, thiên tài số một trong thế hệ tuổi trẻ không thể tranh luận của Đấu Vũ Hội, nhưng bại bởi một thiên tài so với hắn còn trẻ hơn, loại tinh thần đả kích này, so với thương tổn trên thân thể mạnh mẽ gấp mười gấp trăm lần.
Đối với Tây Môn Vô Tình mà nói, đây là một kết quả không ngờ, nhưng cũng là một tương lai mới tinh, không qua được, vậy thì vĩnh viễn trầm luân, dừng bước không tiến, vĩnh viễn lạc lối ở vực sâu hắc ám, ở trên đại lục thiên tài xuất hiện lớp lớp, từ từ bị đào thải.
Đi qua, sẽ lấy được tương lai mới tinh.
Thiên tài trong lúc đó cạnh tranh, từ trước đến giờ là tàn khốc như vậy.
Trên thính phòng tụ tập vô số võ giả.
Yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người yên lặng.
- Tây Môn Vô Tình lại thất bại.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Rõ ràng một chiêu kiếm liền có thể đạt được thắng lợi, thời khắc mấu chốt Tây Môn Vô Tình làm sao lưu thủ?
Sau khi yên tĩnh, là tiếng ồ lên đinh tai nhức óc.
Không có ai thấy rõ chiến đấu mới vừa rồi.
Các cường giả trong phòng quý khách.
Mạnh trưởng lão dại ra:
- Vô Tình hắn lại thất bại.
- Chuyện gì thế này? Một chiêu kiếm cuối cùng của Vô Tình, làm sao đột nhiên dừng lại, bằng không chắc chắn sẽ không cho Diệp Huyền kia cơ hội phản kích, Vô Tình hắn đến cùng làm cái gì?
Nam tử trung niên mang theo bất mãn nói.
- Không phải Vô Tình, các ngươi không thấy, trong nháy mắt Vô Tình dừng lại đó, ánh mắt trống rỗng sao?
- Ngươi là nói, Vô Tình hắn trúng ảo thuật công kích.
- Hay là tinh thần công kích, cũng có thể là Võ Hồn đặc thù công kích, hoặc là hồn lực xung kích, cụ thể là nguyên nhân gì, cái này phải hỏi Vô Tình.
- Xem ra sự tình so với tưởng tượng muốn khó khăn hơn a.
Mạnh trưởng lão xoa xoa lông mày:
- Vô Tình cũng thất bại, còn có ai có thể bỏ dở Diệp Huyền này thắng liên tiếp?
- Mạnh trưởng lão ngươi lo xa rồi, tuy Vô Tình thất bại, nhưng cũng đã ép tất cả lá bài tẩy của Diệp Huyền kia ra, sau đó Vũ Tu Thánh Địa Thời Nguyên Phách cùng Sinh Tử Điện Quỷ Lệ sẽ lên đài, còn có đám người chúng ta, ta không tin Diệp Huyền kia còn có thể kiên trì bao lâu.
- Lo xa rồi sao? Hi vọng như thế a!
Mạnh trưởng lão gặp qua quá nhiều thanh niên tuấn kiệt, nhưng chưa từng thấy ai bình tĩnh như Diệp Huyền, hắn quan sát rất cẩn thận, lúc cùng Tây Môn Vô Tình chiến đấu, ánh mắt của Diệp Huyền trước sau bình tĩnh như nước, không có chút kinh hoảng nào.
- Sau đó thời điểm các ngươi lên đài, nghĩ tất cả biện pháp tiêu hao thể lực cùng Huyền Nguyên của Diệp Huyền này.
Mạnh trưởng lão ngưng tiếng nói.
- Vâng!
Một đám Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội gật đầu trả lời.
Vũ đài khôi phục yên lặng, Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Ngươi rất mạnh, nhưng muốn bỏ dở ta thắng liên tiếp, còn chưa đủ.
Tây Môn Vô Tình đã từ trong chiến đấu phục hồi tinh thần lại, hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
- Không nghĩ tới ngươi vẫn là một Luyện Hồn Sư, lần này là vì không thể sử dụng bảo vật, nếu như là chiến đấu chân chính, ngươi tuyệt đối sẽ không thắng lợi.
- Có lẽ vậy.
Diệp Huyền nở nụ cười, không có giải thích.
Tây Môn Vô Tình cùng Diệp Huyền trò chuyện, cũng để mọi người trong nháy mắt hiểu được, Tây Môn Vô Tình vừa nãy vì sao lại thất thần.
Không phải hắn lưu thủ, mà là đụng phải hồn lực xung kích của Diệp Huyền.
Vẻ mặt của mọi người đều dại ra.
Bọn họ không nghĩ tới Diệp Huyền lại vẫn là một Luyện Hồn Sư, hơn nữa Luyện Hồn Sư có thể mê hoặc Tây Môn Vô Tình, trình độ Luyện Hồn của Diệp Huyền ít nhất cũng phải thất giai, thậm chí còn không ngừng, bằng không căn bản không có cách để kiếm khách như Tây Môn Vô Tình trong nháy mắt mất đi ý chí.
Vốn là, thiên phú võ học của Diệp Huyền đã kinh ngạc đến ngây người, mà trình độ Luyện Hồn của hắn vừa ra, tất cả mọi người đều trố mắt ngoác mồm.
- Yêu nghiệt, quả thực là yêu nghiệt.
- Thiên phú chiến đấu đáng sợ, lại còn là một Luyện Hồn Sư.
- Tiểu tử này đến tột cùng là quái thai nơi nào đến? Lẽ nào là Thần Đô thần tử?
- Thần Đô thần tử đến Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta làm gì? Gần đây cũng không nghe nói Thần Đô có thiên tài gì đi ra lịch lãm a?
Mọi người đang kinh diễm thực lực của Diệp Huyền, đồng thời thân phận của hắn, cũng một lần nữa gây nên tất cả mọi người quan tâm.
Sau khi Tây Môn Vô Tình xuống đài, hắc y lão giả lần thứ hai đi tới bên cạnh lôi đài.
- Chư vị đối với chiến đấu mới vừa rồi nhất định xem rất thoải mái a, ở đây, ta muốn trước tiên chúc mừng Diệp Huyền thiếu hiệp thu được tám mươi mốt thắng liên tiếp, tiếp đó, chúng ta mời người khiêu chiến kế tiếp lên đài.
Một giây đồng hồ.
Mười giây đồng hồ.
Ba mươi giây.
Không người lên đài.
Rất nhiều khán giả hai mặt nhìn nhau, càng có người không khỏi nhìn về phía phòng quý khách của Thời Nguyên Phách.
- Thời Nguyên Phách sư huynh, hiện tại không người lên đài khiêu chiến, ngươi làm sao...
Thạch Tiến nghi hoặc nhìn Thời Nguyên Phách.
Giờ khắc này Thời Nguyên Phách hồn nhiên không có dáng dấp nóng ruột khó nhịn như vừa bắt đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền ở trên võ đài, lạnh nhạt nói:
- Không cần phải gấp gáp, tiểu tử này so với tưởng tượng muốn vướng tay chân, nhiều quan sát một hồi.
Cách đó không xa, trong một gian quý khách khác, Quỷ Lệ cả người bao phủ ở trong áo bào đen cũng nở nụ cười:
- Người khác đều cho rằng Thời Nguyên Phách lỗ mãng, kỳ thực tên này so với ai khác còn thông minh, Luyện Hồn Sư sao? Quan sát thêm chút nữa lại nói.
Trong phòng quý khách của cường giả Đấu Vũ Hội.
- Lão Ngô, nếu không ai lên, ngươi lên trước đi.
Mạnh trưởng lão nhìn một trung niên nam tử thân hình khá khôi ngô nói.
Danh sách chương