Cuối cùng, hai người quay đầu, nhìn về phía Tiêu Lãnh cùng Tiêu Cường phản bội Tiêu gia bọn họ.

- Gia chủ, chúng ta...

Lúc này Tiêu Lãnh cùng Tiêu Cường cả người máu tươi, một mặt sợ hãi nhìn hai người, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, thế cuộc dĩ nhiên sẽ phát triển như vậy, nếu như sớm biết sẽ như vậy, bọn họ làm sao sẽ bán Tiêu gia cùng Huyền Quang Các, lấy thu được Úy Trì gia tín nhiệm.

- Hừ.

Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan hừ lạnh một tiếng, đồng thời bạo lược mà lên.

- Bỏ qua cho chúng ta a!

- Đại trưởng lão!

Hai người kinh hoàng ngơ ngác, nhưng Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan sắc mặt lạnh lẽo, không mang theo nửa điểm cảm tình, trước sau chém giết hai người tại chỗ.

- Tiêu gia ta không cần kẻ phản bội, cũng hận kẻ phản bội nhất.

Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan biểu hiện lãnh đạm, sát khí bốc lên.

Không tới nửa nén hương thời gian, đệ tử Úy Trì gia cùng Chu gia, hầu như tử thương không còn, không một tồn tại.

Mà giữa bầu trời, Huyết Kiếm Vũ Đế Úy Trì Hóa Đức chiến đấu cũng sắp đến hồi kết thúc.

Ở dưới Huyết Kiếm Vũ Đế điên cuồng tấn công, Úy Trì Hóa Đức cả người máu me đầm đìa, vết thương đầy rẫy, chật vật như một con chó mất chủ, hiện tại đã kiên trì không được bao lâu.

Nhìn thành viên Úy Trì gia toàn bộ chết trận, trong con ngươi của Úy Trì Hóa Đức không khỏi dâng lên một luồng bi phẫn.

- Buông tha ta, ta đồng ý trở thành thị vệ của ngươi.

Hai con mắt của Úy Trì Hóa Đức đỏ như máu, đột nhiên cắn răng gào thét nói.

Hắn biết tiếp tục chiến đấu tiếp tất nhiên là một con đường chết, chỉ có nương nhờ vào Diệp Huyền mới là đường ra duy nhất.

Thời khắc đối mặt sinh tử, cái gì tôn nghiêm đều bị hắn ném ra sau đầu, chỉ có sống sót, mới là khát vọng kiên quyết nhất của hắn.

Đám người Tiêu Vô Tẫn nghe được Úy Trì Hóa Đức gào lên, trong lòng đều run rẩy.

Đường đường Cửu Thiên Vũ Đế lại bị bức đến mức độ này, không khỏi để bọn họ thổn thức.

Thời khắc này, mọi người tất cả đều tập trung tầm mắt ở trên người Diệp Huyền.

Tuy Úy Trì Hóa Đức tội ác tày trời, không chuyện ác nào không làm, nhưng tốt xấu gì cũng là một tên cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, nếu như có thể thu phục hắn, dưới trướng Diệp thiếu liền có hai đại Cửu Thiên Vũ Đế, kết cục bực này chỉ để người ta ngẫm lại, liền tâm động không ngừng.

Chỉ là không biết, Diệp thiếu đến tột cùng sẽ lựa chọn như thế nào.

Mà Huyết Kiếm Vũ Đế cũng dừng công kích, ở một bên lẳng lặng chờ đợi Diệp Huyền quyết định.

- Buông tha ngươi?

Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Huyền nhìn Úy Trì Bất Công máu me khắp người, khóe miệng đột nhiên phác hoạ lên một tia cười nhạo:

- Phế vật như ngươi, không xứng làm thị vệ của ta!

Không xứng làm thị vệ của ta!

Khi lời này truyền vào lỗ tai mọi người, tất cả mọi người tâm thần đều chấn động.

Đường đường Cửu Thiên Vũ Đế, dĩ nhiên không xứng làm thị vệ của hắn?

Lời như vậy nếu truyền đến những địa phương khác của đại lục, tất nhiên sẽ làm người cười nhạo.

Nhưng chẳng biết vì sao, mọi người ở đây nghe Diệp Huyền nói, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác vốn nên như vậy, để chính bọn hắn cũng cảm thấy giật mình không tên.

- Diệp thiếu cảm thấy ngươi không xứng, như vậy khẳng định là không xứng.

Huyết Kiếm Vũ Đế khẽ cười một tiếng, Huyết Kiếm trong tay lại một lần nữa giơ lên, trong con ngươi bao phủ ra sát cơ vô tận.

- A...

Úy Trì Hóa Đức trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, bi phẫn gào thét, hắn chẳng thể nghĩ tới, Diệp Huyền sẽ cho hắn trả lời như vậy.

- Nếu như vậy, vậy ngươi liền chết đi cho ta.

- Hồn Thể Dung Nguyên đại pháp!

Úy Trì Hóa Đức nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền ở phía dưới, Võ Hồn ở trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên cùng thân thể của hắn hợp thành một thể, đồng thời khí tức trên người, trong nháy mắt đột nhiên tăng vọt.

Ầm!

Thân thể của hắn trong nháy mắt hóa thành một viên lưu tinh màu đen, ở dưới rống giận rung trời, điên cuồng nhằm về phía Diệp Huyền.

Huyền Nguyên vô tận sôi trào, mang theo ý chí hẳn phải chết, khuấy lên hư không.

Vào giờ phút này, trong lòng hắn đối với Diệp Huyền tràn ngập phẫn nộ, hắn biết mình khẳng định không sống nổi, nếu sớm muộn cũng chết, vậy thì không bằng đồng quy vu tận.

Huyết Kiếm Vũ Đế nguyên bản khóe miệng mỉm cười sắc mặt bỗng dưng thay đổi, hắn cảm giác được khí tức trên người Úy Trì Hóa Đức đột nhiên tăng lên gần gấp đôi, một luồng khí tức làm hắn cũng hoảng sợ từ Úy Trì Hóa Đức lan truyền ra.

Trong lúc kinh nộ, Huyết Kiếm Vũ Đế liền bổ ra một chiêu kiếm.

Ầm!

Dưới nổ vang rung trời, Úy Trì Hóa Đức biến thành lưu quang màu đen trong nháy mắt bị đánh ra một lỗ thủng, từ bên trong phun ra máu tươi, nhưng chính hắn cũng bị chấn bay ra ngoài, mà lưu tinh tàn tạ kia tốc độ dĩ nhiên không giảm chút nào, lần thứ hai lướt về phía Diệp Huyền.

- Cái tên này là muốn đồng quy vu tận.

Trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế vừa kinh vừa sợ, nhưng Úy Trì Hóa Đức tiến công quá cấp tốc, hiện tại hắn muốn chặn căn bản đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úy Trì Hóa Đức biến thành lưu tinh đi tới trước mặt Diệp Huyền.

- Không!

- Diệp thiếu!

- Cẩn thận!

Tiếng kinh nộ liên tiếp vang lên, nhưng mọi người căn bản phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úy Trì Hóa Đức đánh úp về phía Diệp Huyền.

Trong lòng Diệp Huyền cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, Úy Trì Hóa Đức dù sao cũng là Cửu Thiên Vũ Đế, tuy bị thương nặng, nhưng một đòn hắn mang theo niềm tin hẳn phải chết, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Căn bản không lo được do dự, Trấn Nguyên Thạch oanh xuống, đồng thời một bộ áo giáp nham thạch hiện lên ở bên ngoài thân hắn, trước áo giáp xuất hiện một gương đồng cổ điển, Hạo Quang Đại Thiên Kính tỏa ra vầng sáng mông lung bao phủ hắn.

Ngoài ra, Diệp Huyền càng điên cuồng thôi thúc Tuyệt Âm Chi Thủy trong đầu, một đạo lực lượng có thể đóng băng thế gian đông lại, trong nháy mắt đi vào trong Úy Trì Hóa Đức biến thành lưu tinh.

- A!

Một tiếng kêu thống khổ thảm thiết vang lên, Úy Trì Hóa Đức biến thành lưu tinh, đầu tiên là đánh bay Trấn Nguyên Thạch, sau đó phá nát lồng ánh sáng của Hạo Quang Đại Thiên Kính, khuôn mặt dữ tợn oán hận kia ở trong lưu quang hiện lên lấp loé, cắn răng điên cuồng về phía trước.

Úy Trì Hóa Đức lại trọng thương như thế nào, cũng là Cửu Thiên Vũ Đế, bằng vào một tia Tuyệt Âm Chi Thủy muốn hủy diệt linh hồn của hắn, cũng không phải là chuyện dễ.

Xì xì xì!

Lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy cấp tốc tiêu hao, Diệp Huyền cảm giác giọt Tuyệt Âm Chi Thủy trong đầu của mình trong khoảnh khắc tiêu hao sạch sẽ, mà khí tức linh hồn của Úy Trì Hóa Đức, cũng bị mất đi hơn một nửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện