Trần quản sự cau mày nói:

- Nếu như ngươi chuẩn bị đặt cọc, hoặc là phương thức trước tiên dự chi gì đó thì ta sẽ không đồng ý, ta nhất định phải nhìn thấy tiền mặt.

- Đương nhiên là không thôi.

Đông Phương Hiên lắc đầu, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì lúc này một tên nhân viên đột nhiên đi tới trong phòng.

- Trần quản sự, Hồng Đức đại sư Cổ Đan Lâu và Hề Nghi Xuân phó các chủ đến đây bái kiến.

Trần quản sự cau mày nói:

- Có chuyện gì không thể để cho bọn họ chờ một lát sao, không thấy ta đang tiếp đón khách mời sao?

Tên nhân viên kia đi lên trước, nói nhỏ mấy câu ở bên tai Trần quản sự.

Ánh mắt Trần quản sự nhất thời lóe lóe, liếc nhìn đám người Diệp Huyền, lúc này mới nói:

- Đã như vậy hãy để cho bọn họ cùng tiến vào đi.

- Vâng.

Tên nhân viên kia lập tức lui xuống.

- Mấy vị xin chờ một chút.

Trần quản sự cười nói.

Đám người Diệp Huyền nhíu mày lại, trong lòng có một loại cảm giác không ổn.

Không lâu sau...

- Ha ha ha, Trần quản sự, chuyện ngày hôm qua Hề Nghi Xuân ta đại biểu cho Cổ Đan Lâu nói tiếng xin lỗi với ngươi. Quả thực là tạo thêm phiền phức cho Trần quản sự ngươi a.

Một tiếng cười lớn sang sảng vang lên, đồng thời một lão giả có mái tóc hoa râm cùng với Hồng Đức đại sư cùng đi vào trong phòng.

- Các ngươi.

Sau khi nhìn thấy đám người Diệp Huyền trong phòng, đám người Hồng Đức đại sư biến sắc, đều ngẩn ra, hiển nhiên cũng không ngờ tới đám người Tô Tú Nhất cũng ở nơi đây.

Trong ánh mắt song phương đều có quang mang âm hàn chợt lóe lên.

Trần quản sự khoát tay một cái nói:

- Lời lẽ khách khí thì không cần phải nói, Hề Nghi Xuân, ta nghe nói Cổ Đan Lâu các ngươi muốn thuê Tô Tâm Lâu?

- Đúng.

Hề Nghi Xuân cười nói:

- Lần này chúng ta lại đây ngoại trừ xử lý chuyện vè Hồng Đức đại sư ngày hôm qua ra. Chuyện thứ hai chính là chuyện này. Cổ Đan Lâu chúng ta cũng vừa mới có được tin tức này, chủ nhân chúng ta đối với Tô Tâm Lâu cảm thấy rất là hứng thú, cho nên mới ra lệnh cho thuộc hạ tới đây làm thủ tục.

Trần quản sự cười nói:

- Ha ha, vậy thì có chút không khéo, bởi vì Tô Các chủ của Tú Nhất Các cũng chuẩn bị thuê Tô Tâm Lâu.

Mặc dù hắn nói không khéo, thế nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.

- Cái gì?

Hề Nghi Xuân lấy làm kinh hãi? Mắt nhìn về phía đám người Diệp Huyền, kinh nghi nói:

- Tú Nhất Các muốn thuê Tô Tâm Lâu?

- Không sai, hiện tại hai nhà các ngươi đều muốn thuê Tô Tâm Lâu, các ngươi nói làm sao bây giờ mới tốt a? Thực sự là đau đầu a.

Trần quản sự vuốt trán nói, khóe miệng lại cười híp mắt, vẻ mặt không có chút đau đầu nào.

Lúc này rốt cuộc Diệp Huyền cũng biết tại sao Trần quản sự này lại để cho đám người Hề Nghi Xuân đi vào, đây là ý tứ để song phương bọn họ tranh giá a.

Sau khi Hề Nghi Xuân ngây người, rất nhanh đã phản ứng lại, hắn cười nói:

- Trần quản sự, có cái gì mà đau đầu cơ chứ? Vậy thì cứ dựa theo quy luật thị trường, người trả giá cao là được a. Trần quản sự ngươi phải thấy rõ, trên đời này cũng có một ít gia hỏa lòng tham không đáy a.

Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ trào phúng, hiển nhiên rất là xem thường đối với Tú Nhất Các, không cho rằng bọn họ có thể thuê nổi Tô Tâm Lâu.

- Tô Các chủ, các ngươi cảm thấy thế nào?

Trần quản sự cười híp mắt nói.

Tô Tú Nhất liếc nhìn Diệp Huyền, tuy rằng Diệp Huyền rất khó chịu hành vi của Trần quản sự này. Thế nhưng hắn cũng biết hành động của Trần quản sự quá bình thường, chỉ cần là thương nhân thì sẽ không bỏ qua cơ hội tăng giá này.

- Vậy thì người nào trả giá cao là được a.

Diệp Huyền và Đông Phương Hiên liếc mắt nhìn nhau, lạnh nhạt nói.

Hề Nghi Xuân ngay lập tức cười nói:

- Trần quản sự, nghe nói Tô Tâm Lâu này một năm thuê phí mất hai vạn tám trung phẩm huyền thạch. Như vậy đi, trực tiếp một chút, ta trả ba vạn. Sau đó Cổ Đan Lâu chúng ta chuẩn bị thuê mười năm, một lần thanh toán phí dụng năm năm, cũng chính là mười lăm vạn trung phẩm huyền thạch, không biết ý của Trần quản sự như thế nào?

Lúc hắn nói chuyện không thèm nhìn đám người Diệp Huyền một chút nào, dáng dấp lòng mang chí lớn, hiển nhiên không cho là Tú Nhất Các sẽ mang đến uy hiếp gì đối với mình.

- Một lần thanh toán phí dụng năm năm, không sai, không sai.

Trần quản sự thoả mãn gật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía đám người Diệp Huyền, nói:

- Tô Các chủ, các ngươi thì sao? Chuẩn bị thuê bao lâu, một lần dự chi bao nhiêu đây?

Đông Phương Hiên tiến lên phía trước nói:

- Trần quản sự, chúng ta đối với Tô Tâm Lâu này quả thực cảm thấy rất hứng thú. Thế nhưng chúng ta không chuẩn bị thuê, bởi vì chúng ta định ở lại dài, so với thuê lại còn không bằng mua lại. Đương nhiên nếu như Trần quản sự không muốn bán thì coi như thôi đi.

- Cái gì? Các ngươi chuẩn bị mua lại?

Vừa mới bắt đầu Trần quản sự nghe thấy đám người Diệp Huyền nói không chuẩn bị thuê, sắc mặt đã có chút âm trầm. Thế nhưng sau khi nghe được tiếng mua lại, cả người ngay lập tức đứng lên, vẻ mặt có chút khiếp sợ nói.

Hề Nghi Xuân và Hồng Đức đại sư vừa cười nhạo đám người Diệp Huyền cũng trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khó có thể tin.

Hồng Đức đại sư trực tiếp không nhịn được nói:

- Mua lại? Các ngươi biết giá cả Tô Tâm Lâu bao nhiêu hay không? Bình thường mua lại chí ít giá cả cũng hơn thuê ba mươi lần, nói cách khác, giá trị của Tô Tâm Lâu này gần trăm vạn trung phẩm huyền thạch, các ngươi có sao?

Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt của hắn đã tràn ngập vẻ trào phúng.

Vốn bọn họ còn ôm ấp ảo tưởng, đám người Tô Tú Nhất chỉ cố làm ra vẻ, cũng không có năng lực chân chính mua Tô Tâm Lâu về. Thế nhưng mà kết quả lại khiến cho bọn họ thất vọng.

- Dựa theo tin tức mà hai người các ngươi có được, Trần quản sự báo giá đối với Tô Tâm Lâu là bảy mươi vạn trung phẩm huyền thạch, cái giá này ngay cả chúng ta cũng nhất định phải bán Cổ Đan Lâu thì mới có thể gom góp được. Một Tú Nhất Các nho nhỏ như hắn nào có tài lực lớn như vậy chứ?

Lâu chủ Cổ Đan Lâu là một hán tử trung niên vóc người gầy yếu, da dẻ ngăm đen. Nhìn qua cũng không quá bắt mắt, nhưng khí thế trên người hắn lại cực kỳ ác liệt, trong lời nói ẩn chứa một loại bá đạo và uy nghiêm.

Hề Nghi Xuân cau mày nói:

- Lâu chủ, có phải là Trần Thái Nhiên làm khó dễ hoặc là có hợp tác gì với Tú Nhất Các hay không? Bề ngoài nói là bảy mươi vạn, kỳ thực chỉ có ba mươi, bốn mươi vạn, hoặc là càng ít hơn a?

- Không thể.

Lâu chủ Cổ Đan Lâu lập tức lắc lắc đầu nói:

- Mặc dù Trần Thái Nhiên là đại quản sự Khu Tây thành, địa vị không thấp, thế nhưng cửa hàng thu vào thế nào nhất định hắn phải nộp lên trên, lấy vị trí và độ to nhỏ của Tô Tâm Lâu. Giá cả bán ra thấp nhất cũng phải là năm mươi, sáu mươi vạn trung phẩm huyền thạch, thậm chí chưa hẳn đã có thể mua được, Trần Thái Nhiên sẽ không làm làm ăn lỗ vốn a.

- Như vậy thì xảy ra chuyện gì?

Đám người Hề Nghi Xuân đều cau mày, mặc cho bọn họ nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra Tú Nhất Các từ chỗ nào có được nhiều tiền như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện