- Ối!
Mọi người giật nảy mình, liên tục lùi về sau, vẻ mặt sợ hãi.
- Ngươi là người hay là quỷ?
- Không phải vừa nãy ngươi đã bị độc chết sao?
Đám người này vẻ mặt dại ra, mà Tự Văn Lâm và Hồng Đức đại sư cũng dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn qua.
Diệp Huyền chép miệng một cái nói:
- Chà, vừa nãy độc đan kia có chút mỹ vị, mỹ vị đến mức làm cho ta không cẩn thận có cảm giác buồn ngủ, chư vị cần gì phải ngạc nhiên như thế a.
Mọi người đen mặt lại, quá mỹ vị đến mức ngủ? Tiểu tử này đang nói đùa sao, thế nhưng chuyện cười này không buồn cười một chút nào a.
Đám người Vân Ngạo Tuyết vốn đang chuẩn bị lao ra cũng ngạc nhiên dừng bước, mừng đến phát khóc, cả giận nói:
- Tên đáng chết này, thực sự là làm cho người ta lo lắng tới chết a.
Các nàng sợ đến mức tim đều sắp nhảy ra, không ngừng vỗ bộ ngực của mình.
- Được rồi, trở lại chuyện chính đi.
Vẻ mặt Diệp Huyền đột nhiên nghiêm túc:
- Ta đã biết vấn đề của Chướng Nguyên Đan này ở chỗ nào rồi. Chướng Nguyên Đan này quả thực không giống với Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các, hẳn là do người khác cố ý luyện chế hãm hại Tú Nhất Các.
- Cái gì, thật sự là không giống nhau?
Tất cả mọi người đều giật mình, dáng vẻ khó có thể tin được, vẻ mặt ngờ vực.
Dược Lão vui vẻ nói:
- Diệp thiếu, ngươi đã nhìn ra rồi?
- Đương nhiên đã nhìn ra, hai viên đan dược này đúng như chính ngươi phân tích, ở trên thành phần kỳ thực là như thế. Thứ không giống nhau không phải là thành phần, mà là ở những nơi khác.
Hồng Đức đại sư cả giận nói:
- Hoàn toàn là nói bậy, thành phần như thế sao lại nói là có chỗ gì không giống nhau cơ chứ? Giả thần giả quỷ.
Tuy rằng hắn nói như vậy, thế nhưng vẻ trào phúng trong mắt lại biến mất, mà là trở nên nghiêm túc.
Chướng Nguyên Đan này hắn biết rõ độc tính đáng sợ bao nhiêu.
Vũ Tôn Lục Giai đỉnh phong phổ thông, sau khi uống vào trong nháy mắt sẽ nổ chết. Cho dù là Võ Vương thất giai dùng cũng sẽ có bệnh trạng trúng độc. Thế nhưng thiếu niên này sau khi uống lại không có một chút việc gì, đã hoàn toàn phá vỡ lý giải của hắn.
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Ngươi vốn chỉ là hàng giả mạo, làm sao mà biết được ảo diệu bên trong cơ chứ? Hai viên đan dược này, thành phần vật liệu như nhau, thứ không giống chính là hỏa hầu luyện chế.
Hỏa hầu?
Mọi người bắt đầu nghi hoặc, người không phải là Luyện Dược Sư, trong lúc nhất thời có chút khó có thể lý giải được.
Diệp Huyền cười nói:
- Chư vị, ta tùy tiện lấy một ví dụ đi, luyện đan này giống như là đầu bếp nấu ăn vậy. Một món ăn tương tự, trước khi nấu là sống, dinh dưỡng không đủ; nấu một nửa, nửa sống nửa chín, mùi vị khó ăn; mà nấu mười phần vậy thì là vừa đúng, cực phẩm. Thế nhưng nếu nấu quá lửa thì sao? Đó chính cháy khét, đã biến thành rác rưởi.
- Chế thuốc cũng cùng một đạo lý như vậy, bên trong Chướng Nguyên Đan này có một loại tài liệu gọi là Hoa Anh Phấn, loại vật liệu này đối với việc nắm giữ hỏa hầu cần phải vô cùng chuẩn xác, một khi luyện chế quá mức sẽ sinh ra một loại độc tố, làm nguy hại tới người khỏe mạnh.
Lúc này trong đám người đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên:
- Ngươi nói chính là Hoa Anh Độc.
Mọi người liên tục quay đầu nhìn lại, nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, hóa ra người này cũng là một tên Luyện Dược Sư, tên là Chân Đồng, đẳng cấp chế thuốc cao tới Lục Phẩm, ở Khu Tây thành cũng khá có danh tiếng, chỉ là vừa nãy vẫn không hề lộ diện mà thôi.
Diệp Huyền cười cợt:
- Vị đại sư này nói không sai, chính là Hoa Anh Độc.
Lúc này Hồng Đức đột nhiên lạnh lùng nói: luyện chế Hoa Anh Phấn quá mức sản sinh ra Hoa Anh Độc, chuyện này chỉ cần là Luyện Dược Sư thì người người đều biết. Thế nhưng mặc dù Hoa Anh Độc là một loại độc tố, thế nhưng độc tính của nó rất thấp, nhiều nhất sẽ chỉ làm cho người ta có chút không khỏe, mà sẽ không độc chết người, chuyện này ngươi giải thích thế nào?
Chân Đồng kia gật gật đầu nói:
- Hồng Đức đại sư nói không sai, mặc dù Hoa Anh Độc là độc tố, thế nhưng độc tính không cao, bình thường độc người ta không chết a.
Diệp Huyền cười nói:
- Đơn giản thôi, có mình Hoa Anh Độc đương nhiên sẽ không độc chết người. Then chốt là người luyện chế Chướng Nguyên Đan này vô cùng hiểm ác, trong quá trình đang luyện chế lại thêm một phần Tử Nguyên Dịch. Tử Nguyên Dịch cũng là một trong các nguyên liệu của Chướng Nguyên Đan này. Nói như vậy, Tử Nguyên Dịch phân lượng bình thường có thể hoàn toàn hòa vào bên trong Chướng Nguyên Đan. Thế nhưng trong này có thêm một phần, ngay lập tức sẽ phát sinh phản ứng với độc tố Hoa Anh Phấn, hóa thành kịch độc.
Hồng Đức đại sư lại hừ lạnh nói:
- Các hạ nói như vậy không phải là nói chuyện giật gân đó chứ? Đều là nguyên liệu, nhiều một phần và bớt một phần sẽ có quan hệ lớn bao nhiêu sao? Nếu như thật sự có thể sản sinh ra kịch độc như vậy, loại đan phương này còn có thể xuất hiện ở trên đại lục hay sao? Các hạ cũng quá ngu a?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Ngươi ngu nên là ngươi a? Nguyên liệu bao nhiêu, đối với đan dược sẽ có ảnh hưởng, các hạ là một Luyện Dược Sư thất phẩm mà cũng không hiểu sao? Ồ, đúng rồi, ta đã quên, các hạ ngươi là giả mạo.
- Ngươi.
Hồng Đức đại sư biến sắc, hừ lạnh nói:
- Miệng lưỡi sắc bén.
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Vậy ta sẽ làm một ví dụ a, chư vị đều biết, nhất đẳng phân chua cùng nhất đẳng phân dảm hỗn hợp, sẽ hình thành chất lỏng PH bằng 7 không thuộc tính, đối với người ta vô hại. Thế nhưng nếu như chua nhiều hơn chút thì sẽ biến thành chất lỏng tính chua, chua thiếu một ít sẽ biến thành chất lỏng kiềm, đều có thể độc chết người. Đây chính là khác biệt ở chỗ phân lượng bao nhiêu.
- Đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không biết, còn nói mình là Luyện Dược Sư thất phẩm? Ha ha, danh hiệu Luyện Dược Sư thất phẩm như ngươi không phải là mua được đó chứ?
- Ngươi.
Sắc mặt Hồng Đức lúc trắng lúc xanh, đạo lý mà Diệp Huyền nói tới quả thực là người người đều biết, khiến cho hắn á khẩu không trả lời được.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:
- Ta cũng không cãi lại ngươi nguỵ biện. Lời ngươi mới vừa nói cũng có một ít đạo lý, thế nhưng chỉ mình ngươi nói là xong sao? Ta còn nói ngươi ăn nói linh tinh a.
Tất cả mọi người đều im lặng, quả thực điều mà Diệp Huyền nói tới đều là từ phiến diện từ miệng hắn. Tuy rằng mọi người đã có chút tin tưởng, thế nhưng vẫn không có chứng cứ.
Mọi người giật nảy mình, liên tục lùi về sau, vẻ mặt sợ hãi.
- Ngươi là người hay là quỷ?
- Không phải vừa nãy ngươi đã bị độc chết sao?
Đám người này vẻ mặt dại ra, mà Tự Văn Lâm và Hồng Đức đại sư cũng dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn qua.
Diệp Huyền chép miệng một cái nói:
- Chà, vừa nãy độc đan kia có chút mỹ vị, mỹ vị đến mức làm cho ta không cẩn thận có cảm giác buồn ngủ, chư vị cần gì phải ngạc nhiên như thế a.
Mọi người đen mặt lại, quá mỹ vị đến mức ngủ? Tiểu tử này đang nói đùa sao, thế nhưng chuyện cười này không buồn cười một chút nào a.
Đám người Vân Ngạo Tuyết vốn đang chuẩn bị lao ra cũng ngạc nhiên dừng bước, mừng đến phát khóc, cả giận nói:
- Tên đáng chết này, thực sự là làm cho người ta lo lắng tới chết a.
Các nàng sợ đến mức tim đều sắp nhảy ra, không ngừng vỗ bộ ngực của mình.
- Được rồi, trở lại chuyện chính đi.
Vẻ mặt Diệp Huyền đột nhiên nghiêm túc:
- Ta đã biết vấn đề của Chướng Nguyên Đan này ở chỗ nào rồi. Chướng Nguyên Đan này quả thực không giống với Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các, hẳn là do người khác cố ý luyện chế hãm hại Tú Nhất Các.
- Cái gì, thật sự là không giống nhau?
Tất cả mọi người đều giật mình, dáng vẻ khó có thể tin được, vẻ mặt ngờ vực.
Dược Lão vui vẻ nói:
- Diệp thiếu, ngươi đã nhìn ra rồi?
- Đương nhiên đã nhìn ra, hai viên đan dược này đúng như chính ngươi phân tích, ở trên thành phần kỳ thực là như thế. Thứ không giống nhau không phải là thành phần, mà là ở những nơi khác.
Hồng Đức đại sư cả giận nói:
- Hoàn toàn là nói bậy, thành phần như thế sao lại nói là có chỗ gì không giống nhau cơ chứ? Giả thần giả quỷ.
Tuy rằng hắn nói như vậy, thế nhưng vẻ trào phúng trong mắt lại biến mất, mà là trở nên nghiêm túc.
Chướng Nguyên Đan này hắn biết rõ độc tính đáng sợ bao nhiêu.
Vũ Tôn Lục Giai đỉnh phong phổ thông, sau khi uống vào trong nháy mắt sẽ nổ chết. Cho dù là Võ Vương thất giai dùng cũng sẽ có bệnh trạng trúng độc. Thế nhưng thiếu niên này sau khi uống lại không có một chút việc gì, đã hoàn toàn phá vỡ lý giải của hắn.
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Ngươi vốn chỉ là hàng giả mạo, làm sao mà biết được ảo diệu bên trong cơ chứ? Hai viên đan dược này, thành phần vật liệu như nhau, thứ không giống chính là hỏa hầu luyện chế.
Hỏa hầu?
Mọi người bắt đầu nghi hoặc, người không phải là Luyện Dược Sư, trong lúc nhất thời có chút khó có thể lý giải được.
Diệp Huyền cười nói:
- Chư vị, ta tùy tiện lấy một ví dụ đi, luyện đan này giống như là đầu bếp nấu ăn vậy. Một món ăn tương tự, trước khi nấu là sống, dinh dưỡng không đủ; nấu một nửa, nửa sống nửa chín, mùi vị khó ăn; mà nấu mười phần vậy thì là vừa đúng, cực phẩm. Thế nhưng nếu nấu quá lửa thì sao? Đó chính cháy khét, đã biến thành rác rưởi.
- Chế thuốc cũng cùng một đạo lý như vậy, bên trong Chướng Nguyên Đan này có một loại tài liệu gọi là Hoa Anh Phấn, loại vật liệu này đối với việc nắm giữ hỏa hầu cần phải vô cùng chuẩn xác, một khi luyện chế quá mức sẽ sinh ra một loại độc tố, làm nguy hại tới người khỏe mạnh.
Lúc này trong đám người đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên:
- Ngươi nói chính là Hoa Anh Độc.
Mọi người liên tục quay đầu nhìn lại, nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, hóa ra người này cũng là một tên Luyện Dược Sư, tên là Chân Đồng, đẳng cấp chế thuốc cao tới Lục Phẩm, ở Khu Tây thành cũng khá có danh tiếng, chỉ là vừa nãy vẫn không hề lộ diện mà thôi.
Diệp Huyền cười cợt:
- Vị đại sư này nói không sai, chính là Hoa Anh Độc.
Lúc này Hồng Đức đột nhiên lạnh lùng nói: luyện chế Hoa Anh Phấn quá mức sản sinh ra Hoa Anh Độc, chuyện này chỉ cần là Luyện Dược Sư thì người người đều biết. Thế nhưng mặc dù Hoa Anh Độc là một loại độc tố, thế nhưng độc tính của nó rất thấp, nhiều nhất sẽ chỉ làm cho người ta có chút không khỏe, mà sẽ không độc chết người, chuyện này ngươi giải thích thế nào?
Chân Đồng kia gật gật đầu nói:
- Hồng Đức đại sư nói không sai, mặc dù Hoa Anh Độc là độc tố, thế nhưng độc tính không cao, bình thường độc người ta không chết a.
Diệp Huyền cười nói:
- Đơn giản thôi, có mình Hoa Anh Độc đương nhiên sẽ không độc chết người. Then chốt là người luyện chế Chướng Nguyên Đan này vô cùng hiểm ác, trong quá trình đang luyện chế lại thêm một phần Tử Nguyên Dịch. Tử Nguyên Dịch cũng là một trong các nguyên liệu của Chướng Nguyên Đan này. Nói như vậy, Tử Nguyên Dịch phân lượng bình thường có thể hoàn toàn hòa vào bên trong Chướng Nguyên Đan. Thế nhưng trong này có thêm một phần, ngay lập tức sẽ phát sinh phản ứng với độc tố Hoa Anh Phấn, hóa thành kịch độc.
Hồng Đức đại sư lại hừ lạnh nói:
- Các hạ nói như vậy không phải là nói chuyện giật gân đó chứ? Đều là nguyên liệu, nhiều một phần và bớt một phần sẽ có quan hệ lớn bao nhiêu sao? Nếu như thật sự có thể sản sinh ra kịch độc như vậy, loại đan phương này còn có thể xuất hiện ở trên đại lục hay sao? Các hạ cũng quá ngu a?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Ngươi ngu nên là ngươi a? Nguyên liệu bao nhiêu, đối với đan dược sẽ có ảnh hưởng, các hạ là một Luyện Dược Sư thất phẩm mà cũng không hiểu sao? Ồ, đúng rồi, ta đã quên, các hạ ngươi là giả mạo.
- Ngươi.
Hồng Đức đại sư biến sắc, hừ lạnh nói:
- Miệng lưỡi sắc bén.
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Vậy ta sẽ làm một ví dụ a, chư vị đều biết, nhất đẳng phân chua cùng nhất đẳng phân dảm hỗn hợp, sẽ hình thành chất lỏng PH bằng 7 không thuộc tính, đối với người ta vô hại. Thế nhưng nếu như chua nhiều hơn chút thì sẽ biến thành chất lỏng tính chua, chua thiếu một ít sẽ biến thành chất lỏng kiềm, đều có thể độc chết người. Đây chính là khác biệt ở chỗ phân lượng bao nhiêu.
- Đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không biết, còn nói mình là Luyện Dược Sư thất phẩm? Ha ha, danh hiệu Luyện Dược Sư thất phẩm như ngươi không phải là mua được đó chứ?
- Ngươi.
Sắc mặt Hồng Đức lúc trắng lúc xanh, đạo lý mà Diệp Huyền nói tới quả thực là người người đều biết, khiến cho hắn á khẩu không trả lời được.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:
- Ta cũng không cãi lại ngươi nguỵ biện. Lời ngươi mới vừa nói cũng có một ít đạo lý, thế nhưng chỉ mình ngươi nói là xong sao? Ta còn nói ngươi ăn nói linh tinh a.
Tất cả mọi người đều im lặng, quả thực điều mà Diệp Huyền nói tới đều là từ phiến diện từ miệng hắn. Tuy rằng mọi người đã có chút tin tưởng, thế nhưng vẫn không có chứng cứ.
Danh sách chương