Giang Văn Huy không nhịn được cười nhạo nói:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi có Hồn ấn trận pháp liền có thể chống đối lão phu sao, quả thực ngu muội.

Dứt tiếng, trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên hiện ra một hư ảnh tảng đá màu vàng, một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố từ bên trong phóng thích ra.

Cùng lúc đó, coong coong coong coong ong ong, liên tiếp bảy đạo tinh hoàn, trong nháy mắt xuất hiện ở trên đỉnh đầu Giang Văn Huy.

Giang Văn Huy từ chỗ Lương Vũ nghe nói qua Hồn ấn trận pháp, tự nhiên cũng biết làm sao đi phá, một khi võ giả bị Hồn ấn trận pháp vây khốn, phương pháp duy nhất, chính là dùng lực lượng Võ Hồn của mình đi chống lại, Võ Hồn và hồn lực vô cùng tương tự, có thể hữu hiệu chống lại Hồn ấn trận pháp mang đến tác dụng phụ.

Quả nhiên, sau khi giải phóng Võ Hồn, Giang Văn Huy cảm thấy thân thể của mình nhẹ đi, Huyền Nguyên trong cơ thể cũng khôi phục nguyên dạng, lực lượng Võ Hồn khủng bố tràn ngập, trong nháy mắt liền tiêu trừ tác dụng phụ của Hồn ấn trận pháp không còn một mống.

- Ha ha ha, tiểu tử, lần này ta xem ngươi còn có biện pháp gì không.

Giang Văn Huy xì cười một tiếng, bảy đạo tinh hoàn ở trên đỉnh đầu của hắn không ngừng rung động, tỏa ra đạo đạo kim quang, những kim quang kia cùng thân thể của hắn kết hợp với nhau, khí tức trên người Giang Văn Huy trong nháy mắt tăng mạnh, lại có loại cảm giác không gì không xuyên thủng.

- Chết đi cho ta!

Giang Văn Huy hét lớn một tiếng, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt, một quyền ầm ầm đập về phía Diệp Huyền.

- Lại là Thất Tinh Võ Hồn.

Sắc mặt của Diệp Huyền tái xanh nói câu, có vẻ khó coi đến cực điểm, đây là hắn sống lại đến hiện tại, nhìn thấy một Võ Hồn cấp bậc cao nhất, ở dưới Thất Tinh Võ Hồn gia trì, thực lực của Giang Văn Huy trong nháy mắt tăng lên gần gấp đôi.

Hắn giờ phút này, đã không lo được do dự, thân hình vội vàng lui, nỗ lực ngăn trở Giang Văn Huy tiến công, nhưng tốc độ của đối phương thực quá nhanh, kim quang lóe lên, liền đến trước người Diệp Huyền, cười gằn một quyền đánh vào ngực hắn.

Ầm!

Thật giống như đạn pháo ra khỏi nòng, Diệp Huyền bị một quyền bắn trúng ngực, trực tiếp bay ra ngoài, đập vào trong nham thạch phía dưới, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mặt đất nứt ra một vết nứt dài đến mấy chục mét, một hố sâu hình người, xuất hiện ở trước mặt Giang Văn Huy.

Giang Văn Huy hơi nhướng mày, sắc mặt khó coi nói:

- Tiểu tử này sẽ không bị ta đấm một phát chết tươi chứ?

Hắn không khỏi có chút thấp thỏm, nếu Diệp Huyền thật sự bị hắn đánh chết, lát nữa hắn sẽ bị Lương Vũ mắng chết, nghĩ tới đây, hắn vội vàng đi tới mặt đất, quan sát hố sâu.

Ầm!

Đúng lúc này, trong hố sâu đột nhiên lao ra một tia sét, một thanh trọng kiếm màu đen, vô thanh vô tức xuất hiện, trong nháy mắt đâm về phía ngực hắn, Giang Văn Huy giật nảy cả mình, thân hình vội vàng chợt lui, nhưng vẫn không thể kịp, một ngụm máu tươi văng ra ngoài, ngực xuất hiện một vết kiếm dài mấy tấc, có dấu vết lôi đình lấp lóe.

Diệp Huyền áo quần rách nát, tóc tai rối bời, xóa đi máu tươi ở khóe miệng, có chút tiếc nuối cắn răng nói:

- Đáng tiếc.

Nếu như tu vi của hắn cao hơn một chút, chiêu kiếm này tuyệt đối có thể đâm thủng thân thể Giang Văn Huy, chỉ tiếc, hắn mới cấp bảy tầng một, coi như là đột nhiên đánh lén, cũng chỉ có thể phá tan Huyền Nguyên hộ thể của đối phương, đồng thời lưu lại một vết kiếm nhỏ bé, chỉ có thể làm cho đối phương bị thương nhẹ.

- Tiểu tử ngươi, lại để ta bị thương.

Ánh mắt Giang Văn Huy phẫn nộ, xóa đi máu tươi ở khóe miệng, sắc mặt dữ tợn nhìn Diệp Huyền.

Giờ khắc này trên người Diệp Huyền, bao trùm một tầng áo giáp nham thạch, chính diện áo giáp, có một lỗ thủng nắm đấm to lớn, chính là áo giáp nham thạch, làm cho vừa nãy Diệp Huyền ở dưới cú đấm kia của hắn, không có thể chết đi.

Đồng thời ánh mắt của hắn rơi vào đỉnh đầu của Diệp Huyền, chỉ thấy trên đầu Diệp Huyền có một bóng mờ màu vàng, ngũ đạo tinh hoàn kim sắc, ở xung quanh bóng mờ không ngừng rung động, óng ánh xán lạn.

- Tinh hoàn màu vàng.

Giang Văn Huy khiếp sợ bật thốt lên, hắn biết rõ độ khó hình thành tinh hoàn màu vàng cao bao nhiêu, năm đạo tinh hoàn của người này, tất cả lại đều là màu vàng, lúc trước thời điểm đột phá, đến cùng chịu đựng bao nhiêu thống khổ?

Đến lúc này, Giang Văn Huy không thể không thừa nhận, Diệp Huyền là thiên tài nhất hắn đời này gặp phải, lấy tu vi cấp bảy tầng một, có thể cùng mình chiến đấu lâu như vậy, đồng thời giáng trả tổn thương mình, chuyện như vậy hắn vẫn là lần thứ nhất gặp gỡ.

- Đáng tiếc, mặc kệ ngươi có bao nhiêu nghịch thiên, gặp phải Giang Văn Huy ta, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Giang Văn Huy toét miệng, ánh mắt mơ hồ có chút hưng phấn, thiên tài như thế sắp sửa bị mình bóp chết, đây là chuyện tươi đẹp cỡ nào a.

Giang Văn Huy cười lớn một tiếng, vọt về phía Diệp Huyền.

Xèo!

Vẻn vẹn là kim quang lóe lên, Giang Văn Huy liền đến trước mặt Diệp Huyền, một quyền đánh vào ngực Diệp Huyền.

Oanh ầm!

Dưới một đòn, áo giáp nham thạch bên ngoài thân Diệp Huyền triệt để nát tan, hóa thành mảnh vỡ nham thạch chia năm xẻ bảy, đồng thời cả người xì xì phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chật vật bay ngược ra ngoài.

Nhưng mà hai tay của hắn, gắt gao nắm lấy nắm đấm của Giang Văn Huy, mang theo Giang Văn Huy đồng thời lùi về sau, miệng tràn đầy máu tươi, cười quỷ dị nói:

- Tự nhận xui xẻo, hẳn là ngươi a.

Giang Văn Huy hơi nhướng mày, không hiểu dụng ý của Diệp Huyền, dùng sức chấn động, muốn tránh thoát hai tay của Diệp Huyền ràng buộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể thoát ra.

Hai tay Diệp Huyền siết chặt, vượt quá sự tưởng tượng của hắn.

- Tiểu tử, ngươi sẽ không cho rằng ôm lấy quả đấm của ta, là có thể sao?

Giang Văn Huy xì cười một tiếng, bị Diệp Huyền nắm chặt hữu quyền, đột nhiên kim quang bắn mạnh, một luồng Huyền Nguyên khí xoáy, ở trong nắm đấm phải của hắn tuôn ra, đánh vào ngực Diệp Huyền.

Răng rắc!

Tựa hồ có tiếng xương cốt vỡ nát, nhẹ nhàng truyền đến.

Diệp Huyền vẫn gắt gao ôm lấy nắm đấm phải của hắn, nhếch miệng nở nụ cười, không hề bị lay động.

Dưới nụ cười này, trong lòng Giang Văn Huy không lý do sởn cả tóc gáy, vừa định lần thứ hai ra tay, đột nhiên một cảm giác nguy hiểm nồng nặc, ở đầu óc của hắn hiện lên, đồng thời sau gáy lướt ra một tia kình phong ác liệt.

Món đồ gì?

Giang Văn Huy sợ hết hồn, không thèm nhìn, tả quyền vội vàng xoay người vung ra.

Chỉ thấy một đạo quang ảnh màu tím lóe lên, tả quyền của Giang Văn Huy rơi vào khoảng không, sau đó trên mặt bị một ánh chớp màu tím va trúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện