Diệp Huyền xùy cười một tiếng, đột phá Vũ Vương cho nên tâm tình hắn rất tốt, lập tức trào phúng:
- Vừa rồi ta bị khói đen đoạt xá, những người khác hình như không có xuất thủ tương trợ ah? Thiên Dịch, ngươi nên nghĩ biện pháp đi, người này hẳn là đến từ Vô Lượng sơn a, nếu như hắn chết tại nơi này, hắc hắc, Huyền Cơ Tông các ngươi xong đời rồi.
Diệp Huyền lập tức trào phúng đối phương.
- Ngươi...
Thiên Dịch tức giận tới mức sắp phun máu tươi.
Đúng lúc này...
Oanh!
Lúc này trong mi tâm Tề Thừa xuất hiện phù văn quỷ dị, đạo phù văn này xuất hiện làm thiên địa run rẩy, hư không chấn động giống như không thừa nhận nổi uy áp.
Khí tức đáng sợ làm tâm thần mọi người đông cứng xuất hiện, tiếng nói vang vọng cả thiên địa, ánh mắt mọi người nhìn lên đỉnh đầu Tề Thừa.
- Là ai dám động thủ với hậu nhân Tề Thác ta?
Bóng người kia gào to làm lỗ tai mọi người chấn động.
- Là cửu thiên Vũ Đế dùng thần niệm hàng lâm.
Tô Tú Nhất nhìn bóng người trên bầu trời, hắn khiếp sợ nói ra.
- Cái gì, cửu thiên Vũ Đế?
Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy cửu thiên Vũ Đế, đó là đại diện cho võ đạo chí cao, mọi người cũng chỉ nghe qua truyền thuyết, đây là lần âầu tiên nhìn thấy chân nhân, khí tức đối phương tỏa ra làm bọn họ rung động không nhỏ.
Diệp Huyền cũng kinh ngạc, nói thầm trong lòng:
- Xem ra lai lịch thanh niên áo xanh không nhỏ, có thể làm cho Tề Thác Vô Lượng sơn lưu thần niệm phân thân trong đầu.
Cái gọi là thần niệm phân thân, là cửu thiên Vũ Đế đem chính mình một đạo ý chí đánh vào người khác trong óc, thập phần hao tâm tổn sức, coi như là cửu thiên Vũ Đế cũng không muốn làm nhiều.
Bởi vì mỗi một đạo thần niệm phân thân đều cần tinh huyết bổn nguyên của cửu thiên Vũ Đế làm dẫn, cũng có ảnh hưởng nhất định với bản thân cửu thiên Vũ Đế.
Có thể thấy được thanh niên áo xanh có địa vị không thấp trong Vô Lượng Sơn.
Sau khi thần niệm Tề Thác hàng lâm, hắn nhìn lên người Tề Thừa và tức giận nói:
- Ngươi là ai, lại dám đoạt xá đệ tử Vô Lượng sơn chúng ta, cút ra cho ta.
Ầm ầm!
Hắn điểm ra một chỉ vào trong thân thể Tề Thừa, khói đen trên mặt Tề Thừa vặn vẹo, biểu lộ thống khổ, hiển nhiên đang lâm vào trong giãy dụa.
Thiên Dịch lão nhân trong lòng lập tức đại hỉ, Vô Lượng sơn Vũ Đế cường giả hàng lâm, Tề Thừa tất nhiên bình yên vô sự.
Nhưng khói đen trên mặt Tề Thừa dùy trì một lúc và biến mất không thấy gì nữa, đôi mắt hắn lập tức biến thành yêu dị.
- Đáng chết, Vô Lượng Chân Không—— Cửu Chuyển Thất Phách!
Tề Thác biến sắc, trong tay hắn thi triển ấn quyết, khí tức làm người ta sợ hãi ngưng tụ và đánh thẳng vào trong người Tề Thừa.
Có thể bởi vì tiêu hao quá nhiều năng lượng cho nên sau khi thần niệm phân thân Tề Thác dùng xong lập tức ảm đạm, tùy thời sẽ biến mất.
Mọi người biết rõ khói đen biến mất trên mặt Tề Thừa đang đọ sức với tuyệt kỹ của Tề Thác đang sử dụng, sau một phen chém giết khói đen trên mặt Tề Thừa lập tức bị bức ra ngoài.
- Tức chết bổn tôn chủ, bổn tôn chủ không tin thần niệm phân thân cường giả nhân loại như ngươi có thể ngăn cản ta.
- Phệ Hồn Vô Sinh!
Tiếng gào giận dữ sinh ra trong thân thể Tề Thừa, khói đen bị bức ra đột nhiên tỏa sáng rực rỡ và chui vào thân thể Tề Thừa lần nữa.
Ông!
Đồng tử Tề Thừa trống rỗng, lập tức biến thành yêu dị, toàn thân tỏa ra khí tức làm lòng người sợ hãi.
- Ngươi, ngươi lại dám đoạt xá cháu ruột lão phu, không cần biết ngươi là ai, Tề Thác ta chắc chắn sẽ giết ngươi.
Thân thể Tề Thác chấn động mạnh và hóa thành hư vô.
- Hừ, một Vũ Đế nhân loại mà thôi, nếu không phải bổn tôn chủ đang suy yếu thì cần gì sợ ngươi, cút về đi!
Tề Thừa cười lớn, đột nhiên phù văn trên trán chấn động sau đó nổ tung thành nhiều mảnh, sau đó phù văn hóa thành hư vô, trong mơ hồ còn nghe được tiếng gầm phẫn nộ.
- Khặc khặc, này thân thể này xem như tạm được.
“Tề Thừa” sờ sờ chính mình, khóe miệng còn cười thỏa mãn.
Thiên Dịch lão nhân kinh hãi nói:
- Tề thiếu chủ, ngươi...
“Tề Thừa” liếc hắn một cái, nhìn khô lâu quyền trượng trong tay Thiên Dịch lão nhân, ánh mắt sáng ngời và nói:
- Thứ này không tệ, bổn tôn chủ muốn.
Hắn khẽ vươn tay và hấp lực vô hình bao phủ Thiên Dịch lão nhân, khô lâu quyền trượng kêu vang và giống như có linh chủ động bay ra khỏi tay Thiên Dịch lão và tiến vào trong tay “Tề Thừa“.
- Nhân loại, giữ lại thân thể của mình, một ngày nào đó bổn tôn chủ sẽ tới đoạt lấy.
“Tề Thừa” nhìn Diệp Huyền và cười khặc khặc, hắn hóa thành hào quang và biến mất không thấy gì nữa.
Trên bầu trời còn có tiếng cười to và giọng nói vọng về.
Cục diện phát triển quá nhanh làm mọi người há hốc mồm.
Ngay sau đó ánh mắt ngườiLam Quang học viện và Huyền Cơ Tông nhìn nhau.
Đường Chiêu rung rẩy hỏi:
- Lão tổ, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tề Thừa vừa đi, Thiên Dịch lão nhân cũng bị trọng thương, trái lại đám người Tô Tú Nhất phía đối diện còn giữ lại đa số thực lực, từ thực lực đám người Lam Quang học viện còn vượt qua Huyền Cơ Tông bọn họ.
- Có thể thế nào, đi!
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân tái nhợt, hắn quát lớn sau đó hóa thành hào quang bay đi.
Đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên đều há hốc mồm, bọn họ cũng quay người bỏ chạy.
- Muốn đi, đi được sao?
Đám người Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng và đuổi theo như điên.
Ầm ầm!
Một hồi đại chiến lập tức bộc phát lần nữa.
Bên phía Huyền Cơ Tông hiện tại chỉ còn hơn mười người điên cuồng chạy thục mạng, trong quá trình bay đi không ngừng đánh trả.
Bên phía Lam Quang học viện đang đuổi theo thật nhanh, trong mắt mang theo thù hận.
Bọn họ hình thành một chiến tuyến rất dài.
- Huyền Diệp, ngươi không sao chớ?
Trong quá trình truy kích, Cát phó viện trưởng nhanh chóng đi tới bên người Diệp Huyền và quan tâm hỏi thăm.
Lúc trước Diệp Huyền bị Chiến Thương tiến vào cơ thể, hơn nữa bị lôi đình oanh kích, tuy hôm nay bình yên vô sự nhưng vẫn làm Cát phó viện trưởng lo lắng không thôi.
- Ta không sao
Diệp Huyền lắc đầu, ánh mắt sáng lên và nói:
- Trạng thái của ta hiện tại tốt chưa từng có.
Sau khi thực lực đột phá thất giai, Diệp Huyền cảm giác được huyền nguyên dang bành trướng khắp toàn thân, lực lượng đang sôi trào làm cho tâm tình hắn thật tốt, ánh mắt sắc bén, trên người tỏa ra khí tức đáng sợ.
Đám người Cát Phác Tử thấy thế liền âm thầm biến sắc, bọn họ cũng cảm nhận được Diệp Huyền đột phá thất giai nhưng không nghĩ tới sau khi Diệp Huyền đột phá giơ tay nhấc chân cũng sinh ra cảm giác chấn nhiếp mạnh như vậy.
- Vừa rồi ta bị khói đen đoạt xá, những người khác hình như không có xuất thủ tương trợ ah? Thiên Dịch, ngươi nên nghĩ biện pháp đi, người này hẳn là đến từ Vô Lượng sơn a, nếu như hắn chết tại nơi này, hắc hắc, Huyền Cơ Tông các ngươi xong đời rồi.
Diệp Huyền lập tức trào phúng đối phương.
- Ngươi...
Thiên Dịch tức giận tới mức sắp phun máu tươi.
Đúng lúc này...
Oanh!
Lúc này trong mi tâm Tề Thừa xuất hiện phù văn quỷ dị, đạo phù văn này xuất hiện làm thiên địa run rẩy, hư không chấn động giống như không thừa nhận nổi uy áp.
Khí tức đáng sợ làm tâm thần mọi người đông cứng xuất hiện, tiếng nói vang vọng cả thiên địa, ánh mắt mọi người nhìn lên đỉnh đầu Tề Thừa.
- Là ai dám động thủ với hậu nhân Tề Thác ta?
Bóng người kia gào to làm lỗ tai mọi người chấn động.
- Là cửu thiên Vũ Đế dùng thần niệm hàng lâm.
Tô Tú Nhất nhìn bóng người trên bầu trời, hắn khiếp sợ nói ra.
- Cái gì, cửu thiên Vũ Đế?
Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy cửu thiên Vũ Đế, đó là đại diện cho võ đạo chí cao, mọi người cũng chỉ nghe qua truyền thuyết, đây là lần âầu tiên nhìn thấy chân nhân, khí tức đối phương tỏa ra làm bọn họ rung động không nhỏ.
Diệp Huyền cũng kinh ngạc, nói thầm trong lòng:
- Xem ra lai lịch thanh niên áo xanh không nhỏ, có thể làm cho Tề Thác Vô Lượng sơn lưu thần niệm phân thân trong đầu.
Cái gọi là thần niệm phân thân, là cửu thiên Vũ Đế đem chính mình một đạo ý chí đánh vào người khác trong óc, thập phần hao tâm tổn sức, coi như là cửu thiên Vũ Đế cũng không muốn làm nhiều.
Bởi vì mỗi một đạo thần niệm phân thân đều cần tinh huyết bổn nguyên của cửu thiên Vũ Đế làm dẫn, cũng có ảnh hưởng nhất định với bản thân cửu thiên Vũ Đế.
Có thể thấy được thanh niên áo xanh có địa vị không thấp trong Vô Lượng Sơn.
Sau khi thần niệm Tề Thác hàng lâm, hắn nhìn lên người Tề Thừa và tức giận nói:
- Ngươi là ai, lại dám đoạt xá đệ tử Vô Lượng sơn chúng ta, cút ra cho ta.
Ầm ầm!
Hắn điểm ra một chỉ vào trong thân thể Tề Thừa, khói đen trên mặt Tề Thừa vặn vẹo, biểu lộ thống khổ, hiển nhiên đang lâm vào trong giãy dụa.
Thiên Dịch lão nhân trong lòng lập tức đại hỉ, Vô Lượng sơn Vũ Đế cường giả hàng lâm, Tề Thừa tất nhiên bình yên vô sự.
Nhưng khói đen trên mặt Tề Thừa dùy trì một lúc và biến mất không thấy gì nữa, đôi mắt hắn lập tức biến thành yêu dị.
- Đáng chết, Vô Lượng Chân Không—— Cửu Chuyển Thất Phách!
Tề Thác biến sắc, trong tay hắn thi triển ấn quyết, khí tức làm người ta sợ hãi ngưng tụ và đánh thẳng vào trong người Tề Thừa.
Có thể bởi vì tiêu hao quá nhiều năng lượng cho nên sau khi thần niệm phân thân Tề Thác dùng xong lập tức ảm đạm, tùy thời sẽ biến mất.
Mọi người biết rõ khói đen biến mất trên mặt Tề Thừa đang đọ sức với tuyệt kỹ của Tề Thác đang sử dụng, sau một phen chém giết khói đen trên mặt Tề Thừa lập tức bị bức ra ngoài.
- Tức chết bổn tôn chủ, bổn tôn chủ không tin thần niệm phân thân cường giả nhân loại như ngươi có thể ngăn cản ta.
- Phệ Hồn Vô Sinh!
Tiếng gào giận dữ sinh ra trong thân thể Tề Thừa, khói đen bị bức ra đột nhiên tỏa sáng rực rỡ và chui vào thân thể Tề Thừa lần nữa.
Ông!
Đồng tử Tề Thừa trống rỗng, lập tức biến thành yêu dị, toàn thân tỏa ra khí tức làm lòng người sợ hãi.
- Ngươi, ngươi lại dám đoạt xá cháu ruột lão phu, không cần biết ngươi là ai, Tề Thác ta chắc chắn sẽ giết ngươi.
Thân thể Tề Thác chấn động mạnh và hóa thành hư vô.
- Hừ, một Vũ Đế nhân loại mà thôi, nếu không phải bổn tôn chủ đang suy yếu thì cần gì sợ ngươi, cút về đi!
Tề Thừa cười lớn, đột nhiên phù văn trên trán chấn động sau đó nổ tung thành nhiều mảnh, sau đó phù văn hóa thành hư vô, trong mơ hồ còn nghe được tiếng gầm phẫn nộ.
- Khặc khặc, này thân thể này xem như tạm được.
“Tề Thừa” sờ sờ chính mình, khóe miệng còn cười thỏa mãn.
Thiên Dịch lão nhân kinh hãi nói:
- Tề thiếu chủ, ngươi...
“Tề Thừa” liếc hắn một cái, nhìn khô lâu quyền trượng trong tay Thiên Dịch lão nhân, ánh mắt sáng ngời và nói:
- Thứ này không tệ, bổn tôn chủ muốn.
Hắn khẽ vươn tay và hấp lực vô hình bao phủ Thiên Dịch lão nhân, khô lâu quyền trượng kêu vang và giống như có linh chủ động bay ra khỏi tay Thiên Dịch lão và tiến vào trong tay “Tề Thừa“.
- Nhân loại, giữ lại thân thể của mình, một ngày nào đó bổn tôn chủ sẽ tới đoạt lấy.
“Tề Thừa” nhìn Diệp Huyền và cười khặc khặc, hắn hóa thành hào quang và biến mất không thấy gì nữa.
Trên bầu trời còn có tiếng cười to và giọng nói vọng về.
Cục diện phát triển quá nhanh làm mọi người há hốc mồm.
Ngay sau đó ánh mắt ngườiLam Quang học viện và Huyền Cơ Tông nhìn nhau.
Đường Chiêu rung rẩy hỏi:
- Lão tổ, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tề Thừa vừa đi, Thiên Dịch lão nhân cũng bị trọng thương, trái lại đám người Tô Tú Nhất phía đối diện còn giữ lại đa số thực lực, từ thực lực đám người Lam Quang học viện còn vượt qua Huyền Cơ Tông bọn họ.
- Có thể thế nào, đi!
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân tái nhợt, hắn quát lớn sau đó hóa thành hào quang bay đi.
Đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên đều há hốc mồm, bọn họ cũng quay người bỏ chạy.
- Muốn đi, đi được sao?
Đám người Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng và đuổi theo như điên.
Ầm ầm!
Một hồi đại chiến lập tức bộc phát lần nữa.
Bên phía Huyền Cơ Tông hiện tại chỉ còn hơn mười người điên cuồng chạy thục mạng, trong quá trình bay đi không ngừng đánh trả.
Bên phía Lam Quang học viện đang đuổi theo thật nhanh, trong mắt mang theo thù hận.
Bọn họ hình thành một chiến tuyến rất dài.
- Huyền Diệp, ngươi không sao chớ?
Trong quá trình truy kích, Cát phó viện trưởng nhanh chóng đi tới bên người Diệp Huyền và quan tâm hỏi thăm.
Lúc trước Diệp Huyền bị Chiến Thương tiến vào cơ thể, hơn nữa bị lôi đình oanh kích, tuy hôm nay bình yên vô sự nhưng vẫn làm Cát phó viện trưởng lo lắng không thôi.
- Ta không sao
Diệp Huyền lắc đầu, ánh mắt sáng lên và nói:
- Trạng thái của ta hiện tại tốt chưa từng có.
Sau khi thực lực đột phá thất giai, Diệp Huyền cảm giác được huyền nguyên dang bành trướng khắp toàn thân, lực lượng đang sôi trào làm cho tâm tình hắn thật tốt, ánh mắt sắc bén, trên người tỏa ra khí tức đáng sợ.
Đám người Cát Phác Tử thấy thế liền âm thầm biến sắc, bọn họ cũng cảm nhận được Diệp Huyền đột phá thất giai nhưng không nghĩ tới sau khi Diệp Huyền đột phá giơ tay nhấc chân cũng sinh ra cảm giác chấn nhiếp mạnh như vậy.
Danh sách chương