Thiên Dịch lão nhân tức giận nói ra, tâm thần cảnh giác, đối phương đoạt xá Tạ Ly nhưng vẫn là thất giai tam trọng đỉnh phong nhưng hắn là Vũ Hoàng bát giai lại có cảm giác toàn thân băng giá.
- Ta là ai?
“Tạ Ly” mê mang vỗ đầu của mình, ai ngờ một kích của hắn làm nô nửa cái đầu.
“Tạ Ly” ngạc nhiên nhìn tay phải mình, trong mắt không hài lòng, trong con mắt còn sót lại bắn ra thần thái tức giận:
- Rác rưởi, thân thể này không tốt, là rác rưởi.
Ánh mắt yêu dị của hắn nhìn sang đám người, đột nhiên hắn chỉ vào thanh niên áo xanh, nói:
- Xin chào, thân thể ngươi tốt.
“Tạ Ly” nhìn thanh niên áo xanh, ánh mắt yêu dị lộ ra thần thái tham lam, nội tâm đối phương phát lạnh.
Chỉ một lát sau “Tạ Ly” lại lắc đầu:
- Không đúng, không đúng, tu vi ngươi quá yếu, quá yếu, là đám kia cao hơn.
Trong đôi mắt yêu dị của “Tạ Ly” lại nhìn sangđaám người Tô Tú Nhất, Thiên Dịch lão nhân, dường như đang xem xét thân thể nào tốt hơn.
Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân có là cường giả Vũ Hoàng bát giai, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua, nhưng lúc này nội tâm bọn họ không nhịn được sinh ra thần thái sợ hãi.
- Đáng chết, thân thể lão phu làm sao có thể bị quái vật như ngươi ngấp nghé, đi chết đi.
Thiên Dịch lão nhân gào thét một tiếng, khô lâu quyền trượng bắn ra hào quang màu đen, ba đầu lâu khổng lồ xuất hiện trên không trung và nhanh chóng kết hợp làm một tạo thành âầu lâu lớn hơn bay tới cắn xé “Tạ Ly“.
Ai ngờ “Tạ Ly” nhìn thấy khô lâu màu đen chẳng những không có vẻ sợ hãi, trong ánh mắt còn mang theo hào quang hưng phấn và kích động, chỉ thấy hắn há to miệng hình thành vòng xoáy, từ đó đản sinh ra hấp lực vô hình bao phủ khô lâu màu đen vào trong.
Khô lâu màu đỏ tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, sau đó hóa thành vô số khói đen, chúng bị “Tạ Ly” nuốt vào bụng như cá voi hút nước, toàn thân gia hỏa này xuất hiện sương mù màu đen đầy quỷ dị.
Sau khi nuốt hết khói đen, trên mặt “Tạ Ly” lộ ra nụ cười thỏa mãn, hắn liếm láp đầu lưỡi, lẩm bẩm nói:
- Ăn ngon, ăn ngon.
Phốc phốc!
Thiên Dịch lão nhân thật vất vả tu luyện thành Phệ Hồn khô lâu nhưng bị đối phương lập tức hấp thu mất, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đỏ mắt và đau lòng nói:
- Phệ Hồn khô lâu của lão phu!
- Phệ Hồn khô lâu?
“Tạ Ly” giật mình, hồ nghi nói:
- Ngươi biết ta là Phệ Hồn tộc?
Trong lòng mọi người u kinh ngạc, Phệ Hồn tộc, đó là chủng tộc gì?
Trên đại lục hiện tại không có nghe qua chủng tộc nào gọi là Phệ Hồn tộc, nhưng ít ra mọi người đều biết khói đen là chủng tộc thần bí.
Đột nhiên “Tạ Ly” tỉnh ngộ và nói:
- Thì ra các ngươi không biết, chẳng lẽ hiện tại trên đại lục không có tộc của ta tồn tại? Đáng chết, vì cái gì ta không nhớ ra gì cả?
Hắn không ngừng vỗ mạnh đầu và óc bắn ra tung tóe.
Tính tình của hắn càng táo bạo:
- Thân thể này quá yếu, quá yếu, thân thể cường đại ở đâu, ah ah..
“Tạ Ly” phẫn hộ gào thét, nó nhìn đám người chung quanh một lúc lại nhìn sang Diệp Huyền, ngữ khí kích động không thôi:
- Ngươi, thân thể ngươi tốt nhất, ta muốn thân thể ngươi.
Nói xong hắn nhìn sang Diệp Huyền.
Diệp Huyền biến sắc, hắn lập tức quat lớn.
- Gia hỏa này quá quỷ dị, mọi người trấn áp nó.
Vừa dứt lời, đột nhiên Diệp Huyền thúc dục Trấn Nguyên Thạch, Trấn Nguyên Thạch xoay tròn trên không trung như ngọn núi nhỏ nện xuống người “Tạ Ly“.
- Thiên diễn thư—— vạn vật chi quang!
Tô Tú Nhất hét lớn, tay trái cầm sách cổ và hào quang vạn trượng bộc phát.
Cùng lúc đó Đông lão, Dược lão, Cát Phác Tử cùng ra tay, vô số công kích như hạt mưa lao vào người “Tạ Ly”, cung xdandhs “Tạ Ly” chia năm xẻ bảy trong chớp mắt, lúc này một đám sương mù màu đen xuất hiện, nó không ngừng nhúc nhích và tới gần Diệp Huyền.
- Đáng chết.
Sắc mặt Diệp Huyền tái nhợt, hắn cũng không muốn bị quái vật kia đoạt xá, hắn thúc dục hồn ấn trong đầu, từng đạo hồn lực phù văn tối nghĩa bao quanh người hắn giống như bông tuyết, hội tụ và xoay tròn trên tay phải Diệp Huyền.
- Tinh Diễn Thần Quyết —— cửu diệt trấn cổ phục thiên đại trận!
Hồn lực khủng bố lan ra ngoài, phù văn hồn lực hóa thành đại trận quỷ dị bao phủ thiên địa, chúng giống như dây xích xoay tròn không ngừng, ẩn chứa khí tức đại đạo không tên, khói đen xoay tròn muốn thoát khỏi trấn ap0s.
- Tất cả mọi người động thủ, Thiên Dịch các vị, chẳng lẽ các ngươi muốn bị gia hỏa này đoạt xá hay sao?
Hồn quang đầy trời, Diệp Huyền thi triển Tinh Diễn Thần Quyết và truyền âm cho đám người chung quanh.
Thiên Dịch lão nhân bị chiêu thức của Diệp Huyền dọa ngây ngốc, trong ánh mắt bắn ra hào quang, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này tu luyện hồn quyết gì?
Đẳng cấp hồn lực của Diệp Huyền kém hắn nhưng uy áp hồn lực tỏa ra, lại làm cho hắn cảm thấy kinh hãi, nghĩ tới Diệp Huyền có thể phá giải Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trong ánh mắt Thiên Dịch bắn ra hào quang tham lam.
Diệp Huyền gầm lên phía dưới, đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên vô ý thức muốn ra tay nhưng lại bị Thiên Dịch ngăn cản, hắn chất vấn:
- Các ngươi làm gì?
Đám người Cừu Đoạn Thiên ngạc nhiên nói:
- Trấn áp quái vật kia ah.
Thiên Dịch cười lạnh hả hê, sâm lãnh nói:
- Tên kia bị đoạt xá là Huyền Diệp của Lam Quang học viện, hắn có quan hệ gì với chúng ta sao?
Ánh mắt của hắn lập loè, đồng thời điên cuồng ghi nhớ hồn ấn phù văn Diệp Huyền thi triển ra.
- Thiên Dịch nói đúng, những người kia chết sống có quan hệ gì tới chúng ta.
Thanh niên áo xanh cười lạnh, hắn đứng ngoài xem cuộc vui.
Bọn họ còn ước gì người bên phía Diệp Huyền chết càng nhiều càng tốt.
Đám người Kiếm lão không ngừng tấn công, huyền nguyên và kiếm khí điên cuồng tấn công và nổ tung chung quanh khói đen.
Mặc cho mọi người tấn công thế nào nhưng khói đen giống như không tồn tại cùng hư không với bọn họ, không có nửa phần suy yếu, ngược lại không ngừng vặn vẹo biến hình thành mặt quỷ và tiến lên.
Sắc mặt Tô Tú Nhất trầm trọng, khí thế toàn thân tăng lên tới tận cùng, hắn vô cùng nghiêm túc, trên trán đổ mồ hôi lạnh, huyền nguyên không ngừng bạo phát thật cường đại.
- Thiên Diễn Thư —— diệt!
Oanh!
Giờ khắc này, thiên địa nổ vang, tất cả mọi người tại này cổ khủng bố lực lượng xuống, đều cảm giác được nhỏ bé.
Thiên Dịch lão nhân vô cùng ngưng trọng, sắc mặt âm trầm, hắn không cam lòng nói thầm: Tô Tú Nhất đạt được bảo vật cường đại như thế từ nơi nào?
Từng đạo hào quang màu trắng bộc phát và nhanh chóng bao phủ mặt quỷ vào trong.
- Ta là ai?
“Tạ Ly” mê mang vỗ đầu của mình, ai ngờ một kích của hắn làm nô nửa cái đầu.
“Tạ Ly” ngạc nhiên nhìn tay phải mình, trong mắt không hài lòng, trong con mắt còn sót lại bắn ra thần thái tức giận:
- Rác rưởi, thân thể này không tốt, là rác rưởi.
Ánh mắt yêu dị của hắn nhìn sang đám người, đột nhiên hắn chỉ vào thanh niên áo xanh, nói:
- Xin chào, thân thể ngươi tốt.
“Tạ Ly” nhìn thanh niên áo xanh, ánh mắt yêu dị lộ ra thần thái tham lam, nội tâm đối phương phát lạnh.
Chỉ một lát sau “Tạ Ly” lại lắc đầu:
- Không đúng, không đúng, tu vi ngươi quá yếu, quá yếu, là đám kia cao hơn.
Trong đôi mắt yêu dị của “Tạ Ly” lại nhìn sangđaám người Tô Tú Nhất, Thiên Dịch lão nhân, dường như đang xem xét thân thể nào tốt hơn.
Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân có là cường giả Vũ Hoàng bát giai, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua, nhưng lúc này nội tâm bọn họ không nhịn được sinh ra thần thái sợ hãi.
- Đáng chết, thân thể lão phu làm sao có thể bị quái vật như ngươi ngấp nghé, đi chết đi.
Thiên Dịch lão nhân gào thét một tiếng, khô lâu quyền trượng bắn ra hào quang màu đen, ba đầu lâu khổng lồ xuất hiện trên không trung và nhanh chóng kết hợp làm một tạo thành âầu lâu lớn hơn bay tới cắn xé “Tạ Ly“.
Ai ngờ “Tạ Ly” nhìn thấy khô lâu màu đen chẳng những không có vẻ sợ hãi, trong ánh mắt còn mang theo hào quang hưng phấn và kích động, chỉ thấy hắn há to miệng hình thành vòng xoáy, từ đó đản sinh ra hấp lực vô hình bao phủ khô lâu màu đen vào trong.
Khô lâu màu đỏ tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, sau đó hóa thành vô số khói đen, chúng bị “Tạ Ly” nuốt vào bụng như cá voi hút nước, toàn thân gia hỏa này xuất hiện sương mù màu đen đầy quỷ dị.
Sau khi nuốt hết khói đen, trên mặt “Tạ Ly” lộ ra nụ cười thỏa mãn, hắn liếm láp đầu lưỡi, lẩm bẩm nói:
- Ăn ngon, ăn ngon.
Phốc phốc!
Thiên Dịch lão nhân thật vất vả tu luyện thành Phệ Hồn khô lâu nhưng bị đối phương lập tức hấp thu mất, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đỏ mắt và đau lòng nói:
- Phệ Hồn khô lâu của lão phu!
- Phệ Hồn khô lâu?
“Tạ Ly” giật mình, hồ nghi nói:
- Ngươi biết ta là Phệ Hồn tộc?
Trong lòng mọi người u kinh ngạc, Phệ Hồn tộc, đó là chủng tộc gì?
Trên đại lục hiện tại không có nghe qua chủng tộc nào gọi là Phệ Hồn tộc, nhưng ít ra mọi người đều biết khói đen là chủng tộc thần bí.
Đột nhiên “Tạ Ly” tỉnh ngộ và nói:
- Thì ra các ngươi không biết, chẳng lẽ hiện tại trên đại lục không có tộc của ta tồn tại? Đáng chết, vì cái gì ta không nhớ ra gì cả?
Hắn không ngừng vỗ mạnh đầu và óc bắn ra tung tóe.
Tính tình của hắn càng táo bạo:
- Thân thể này quá yếu, quá yếu, thân thể cường đại ở đâu, ah ah..
“Tạ Ly” phẫn hộ gào thét, nó nhìn đám người chung quanh một lúc lại nhìn sang Diệp Huyền, ngữ khí kích động không thôi:
- Ngươi, thân thể ngươi tốt nhất, ta muốn thân thể ngươi.
Nói xong hắn nhìn sang Diệp Huyền.
Diệp Huyền biến sắc, hắn lập tức quat lớn.
- Gia hỏa này quá quỷ dị, mọi người trấn áp nó.
Vừa dứt lời, đột nhiên Diệp Huyền thúc dục Trấn Nguyên Thạch, Trấn Nguyên Thạch xoay tròn trên không trung như ngọn núi nhỏ nện xuống người “Tạ Ly“.
- Thiên diễn thư—— vạn vật chi quang!
Tô Tú Nhất hét lớn, tay trái cầm sách cổ và hào quang vạn trượng bộc phát.
Cùng lúc đó Đông lão, Dược lão, Cát Phác Tử cùng ra tay, vô số công kích như hạt mưa lao vào người “Tạ Ly”, cung xdandhs “Tạ Ly” chia năm xẻ bảy trong chớp mắt, lúc này một đám sương mù màu đen xuất hiện, nó không ngừng nhúc nhích và tới gần Diệp Huyền.
- Đáng chết.
Sắc mặt Diệp Huyền tái nhợt, hắn cũng không muốn bị quái vật kia đoạt xá, hắn thúc dục hồn ấn trong đầu, từng đạo hồn lực phù văn tối nghĩa bao quanh người hắn giống như bông tuyết, hội tụ và xoay tròn trên tay phải Diệp Huyền.
- Tinh Diễn Thần Quyết —— cửu diệt trấn cổ phục thiên đại trận!
Hồn lực khủng bố lan ra ngoài, phù văn hồn lực hóa thành đại trận quỷ dị bao phủ thiên địa, chúng giống như dây xích xoay tròn không ngừng, ẩn chứa khí tức đại đạo không tên, khói đen xoay tròn muốn thoát khỏi trấn ap0s.
- Tất cả mọi người động thủ, Thiên Dịch các vị, chẳng lẽ các ngươi muốn bị gia hỏa này đoạt xá hay sao?
Hồn quang đầy trời, Diệp Huyền thi triển Tinh Diễn Thần Quyết và truyền âm cho đám người chung quanh.
Thiên Dịch lão nhân bị chiêu thức của Diệp Huyền dọa ngây ngốc, trong ánh mắt bắn ra hào quang, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này tu luyện hồn quyết gì?
Đẳng cấp hồn lực của Diệp Huyền kém hắn nhưng uy áp hồn lực tỏa ra, lại làm cho hắn cảm thấy kinh hãi, nghĩ tới Diệp Huyền có thể phá giải Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trong ánh mắt Thiên Dịch bắn ra hào quang tham lam.
Diệp Huyền gầm lên phía dưới, đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên vô ý thức muốn ra tay nhưng lại bị Thiên Dịch ngăn cản, hắn chất vấn:
- Các ngươi làm gì?
Đám người Cừu Đoạn Thiên ngạc nhiên nói:
- Trấn áp quái vật kia ah.
Thiên Dịch cười lạnh hả hê, sâm lãnh nói:
- Tên kia bị đoạt xá là Huyền Diệp của Lam Quang học viện, hắn có quan hệ gì với chúng ta sao?
Ánh mắt của hắn lập loè, đồng thời điên cuồng ghi nhớ hồn ấn phù văn Diệp Huyền thi triển ra.
- Thiên Dịch nói đúng, những người kia chết sống có quan hệ gì tới chúng ta.
Thanh niên áo xanh cười lạnh, hắn đứng ngoài xem cuộc vui.
Bọn họ còn ước gì người bên phía Diệp Huyền chết càng nhiều càng tốt.
Đám người Kiếm lão không ngừng tấn công, huyền nguyên và kiếm khí điên cuồng tấn công và nổ tung chung quanh khói đen.
Mặc cho mọi người tấn công thế nào nhưng khói đen giống như không tồn tại cùng hư không với bọn họ, không có nửa phần suy yếu, ngược lại không ngừng vặn vẹo biến hình thành mặt quỷ và tiến lên.
Sắc mặt Tô Tú Nhất trầm trọng, khí thế toàn thân tăng lên tới tận cùng, hắn vô cùng nghiêm túc, trên trán đổ mồ hôi lạnh, huyền nguyên không ngừng bạo phát thật cường đại.
- Thiên Diễn Thư —— diệt!
Oanh!
Giờ khắc này, thiên địa nổ vang, tất cả mọi người tại này cổ khủng bố lực lượng xuống, đều cảm giác được nhỏ bé.
Thiên Dịch lão nhân vô cùng ngưng trọng, sắc mặt âm trầm, hắn không cam lòng nói thầm: Tô Tú Nhất đạt được bảo vật cường đại như thế từ nơi nào?
Từng đạo hào quang màu trắng bộc phát và nhanh chóng bao phủ mặt quỷ vào trong.
Danh sách chương