Ánh mắt Đường Chiêu lạnh lẽo, ngữ khí kiên quyết nói:
- Nghiêm huynh, không nghe vẫn thỏa đáng hơn a. Người này khẩu phật tâm xà, quỷ kế đa đoan, ngươi chớ để cho hắn lừa bịp, kính xin Nghiêm huynh liên thủ cùng bọn ta, tru diệt đám người này.
Dứt lời, không chờ Nghiêm Tung mở miệng, ngón tay Đường Chiêu bấm pháp quyết, chỉ vào thất thải hà quang bên trên không trung.
Coong coong coong coong!
Một lượng lớn thất thải hà quang đột nhiên lưu động, giống như một vùng biển mênh mông, bao phủ về phía đám người Diệp Huyền.
Ầm ầm.
Công kích vẫn còn chưa tới thì một luồng khí tức doạ người, chấn động đến mức khiến cho kiến trúc bên trong Cổ Dương Thành rung động ầm ầm. Rất nhiều võ giả thực lực yếu kém phía dưới, sắc mặt càng sợ hãi không thôi. Miệng phun ra đầy máu, liên tục ngồi xuống, giống như đang đối mặt với thiên uy vậy, trong ánh mắt tràn ngập vẻ vô lực.
- Chư vị, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, đồng thời chống lại trận pháp này.
Sắc mặt đám người Kiếm lão nghiêm nghị, liên tục gào lên.
Trên mặt bọn họ, tất cả đều hiện lên vẻ vô lực và tuyệt vọng, thân là Võ vương, làm sao bọn họ lại không cảm giác được lực lượng ẩn chứa bên trong thất thải hà quang kia cơ chứ?
Nếu như chỉ vẻn vẹn đối mặt với một đại trận, như vậy bọn họ vẫn còn có thể chống lại. Thế nhưng đối diện còn có cường giả của Huyền Cơ Tông, Cửu Dương Tông và Minh Nguyệt đế quốc mắt nhìn chằm chằm vào. Cho nên lần này bọn họ căn bản là cửu tử nhất sinh a.
- Tuyệt vọng đi.
Trên mặt Đường Chiêu hiện lên vẻ dữ tợn, chỉ tay xuống bên dưới.
Ầm ầm!
Quang mang bảy màu giống như thác nước, ầm ầm trút xuống thành trì bên dưới.
- Liều mạng.
- Tử chiến đến cùng.
Người của các thế lực lớn đều kiên quyết, phẫn nộ quát.
Thế nhưng một màn sau đó lại làm cho bọn họ đều ngạc nhiên, khi thất thải hà quang kia sắp bắn trúng bọn họ thì lại đột nhiên dừng lại, không ngừng vặn vẹo rồi biến hóa. Thế nhưng vẫn chưa hạ xuống.
- Làm sao vậy?
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng lại, nhìn về phía Đường Chiêu, cho rằng là Đường Chiêu dừng lại công kích.
Nhưng trên mặt Đường Chiêu ở phía đối diện cũng tràn ngập vẻ ngạc nhiên, lông mày của hắn nhíu chặt, ngón tay không ngừng đánh ra trận quyết. Thế nhưng bất luận hắn thúc dục làm sao thì thất thải hà quang kia vẫn không nghe theo hắn khống chế.
- Ha ha, vừa nãy lão hủ đã nói qua, ai nói chúng ta không có năng lực phá hoại trận cơ này a?
Một đạo thanh âm mang theo vẻ trào phúng truyền đến, khóe miệng Cát Phác Tử mỉm cười, vẻ mặt rất là thản nhiên.
- Cái gì?
Sắc mặt đám người Đường Chiêu đại biến, liên tục quay đầu nhìn lại. Lúc này đã nhìn thấy chỗ Lam Quang Học Viện, Diệp Huyền tay nắm trận quyết, khóe miệng mỉm cười. Dưới sự khống chế của hắn, thất thải hà quang phía trên kia không ngừng phun trào. Thế nhưng bản thân Đường Chiêu lại không có cách nào khống chế được một chút nào.
- Không thể nào.
Đường Chiêu nổi giận gầm lên một tiếng, dựa theo tâm pháp ngự trận, chỉ tay về phía vị trí Diệp Huyền rồi quát:
- Đi.
Thất thải hà quang kia không có động tĩnh gì, vẫn không ngừng chảy xuôi.
Khóe miệng Diệp Huyền lộ ra một nụ cười trào phúng, nói:
- Đường Tông chủ, làm người vẫn nên đối mặt với hiện thực a, xem ta, đi.
Diệp Huyền dứt lời, lập tức bấm tay một chút. Sưu, một đạo thất thải hà quang giống như Lưu Tinh, đột nhiên bắn về phía vị trí của Đường Chiêu, tốc độ nhanh chóng, giống như một đạo kinh hồng.
Đường Chiêu biến sắc, bỗng nhiên vỗ ra một chưởng.
Ầm ầm!
Hai đạo lực lượng va chạm tạo thành vòng xoáy kịch liệt, lan tràn về bốn phương tám hướng.
- Chuyện này...
Sắc mặt Đường Chiêu khó coi đến cực điểm, vẻ mặt khó có thể tin.
Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này là thứ do Thiên Dịch lão tổ tự mình bố trí. Mà phương pháp vận dụng sát trận cũng là lão tổ tự mình truyền thụ cho hắn, dưới cái nhìn của hắn. Đám người Diệp Huyền chỉ có bó tay chịu trói, nhưng tình cảnh ngày hôm nay đã triệt để phá vỡ nhận thức của hắn.
Không chỉ có Đường Chiêu sửng sốt, đám người Kiếm lão cùng cường giả các thế lực lớn khác cũng ngây người, hi vọng và kết quả tới quá nhanh khiến cho trái tim của bọn họ suýt chút nữa không thể chịu đựng được.
Đám người Kiếm lão vội vàng nói:
- Cát viện phó, các ngươi đã có thể khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này tại sao lại không để cho chúng ta lập tức rời đi?
- Đúng vậy, Cát viện phó, mau mau thả chúng ta rời đi. Để chúng ta lập tức đưa tin trở lại a.
Mọi người liên tục kích động nói.
- Đường huynh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nghiêm Tung biến sắc nói.
Đường Chiêu chẳng quan tâm, sắc mặt âm trầm giống như muốn nhỏ máu. Hắn không ngừng đnáh ra thủ quyết, sau mấy tức, sắc mặt trầm trọng kia của hắn rốt cục cũng đã dịu đi một chút.
- Đáng chết, ta còn tưởng rằng ngươi đã khống chế toàn bộ đại trận, hóa ra chỉ vẻn vẹn là sát trận bị ngươi khống chế a.
Đường Chiêu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt triệt để khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Vừa nãy hắn đã thử một lần, lập tức phát hiện ra mỗi một mặt khác của Thất Tinh Khôn Nguyên Trận đều được khống chế như thường, chỉ có sát trận trong đó không nằm dưới sự khống chế của hắn. Cho nên trái tim đang treo cao nhất thời hạ xuống.
Thất Tinh Khôn Nguyên Trận là một môn khốn trận cực kỳ mạnh mẽ, mà sát trận bên trong chỉ vẻn vẹn là công năng phụ thuộc. Hắn chỉ cần khống chế các trận cơ khác, chỉ là một sát trận, coi như mất đi cũng không quá quan trọng a.
- Chỉ là sát trận thôi sao?
Diệp Huyền cười nhạt, ngón tay bấm pháp quyết, càng ngày có càng nhiều lưu quang bảy màu xuất hiện ở trong thiên địa, không ng ừng lóng lánh, biến ảo.
Uy lực kia dường như so với thời điểm mà Đường Chiêu tông chủ khống chế còn mạnh hơn mấy phần, từ sắc mặt âm trầm bất định của Đường Chiêu là biết rõ.
Mà một bên, vẻ kinh hỉ trên mặt mọi người cũng đọng lại, từ trong miệng Đường Chiêu bọn họ cũng đã biết được, Lam Quang Học Viện cũng chỉ vẻn vẹn khống chế sát trận bên trong Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này mà thôi, căn bản không có cách nào thả b ọn họ ra được.
Mặc dù như thế, thế nhưng trên mặt mọi người vẫn trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, chí ít, bọn họ đã ở trong tuyệt cảnh này nhìn thấy một chút hi vọng sống.
Sưu sưu sưu!
Căn bản không cần thương nghị, trong khoảnh khắc, tất cả người của bảy thế lực lớn còn lại đều đoàn kết ở cùng nhau. Tất cả mười mấy tên Võ vương tập hợp lại một nơi, tỏa ra khí tức kinh tâm động phách.
- Nghiêm huynh, không nghe vẫn thỏa đáng hơn a. Người này khẩu phật tâm xà, quỷ kế đa đoan, ngươi chớ để cho hắn lừa bịp, kính xin Nghiêm huynh liên thủ cùng bọn ta, tru diệt đám người này.
Dứt lời, không chờ Nghiêm Tung mở miệng, ngón tay Đường Chiêu bấm pháp quyết, chỉ vào thất thải hà quang bên trên không trung.
Coong coong coong coong!
Một lượng lớn thất thải hà quang đột nhiên lưu động, giống như một vùng biển mênh mông, bao phủ về phía đám người Diệp Huyền.
Ầm ầm.
Công kích vẫn còn chưa tới thì một luồng khí tức doạ người, chấn động đến mức khiến cho kiến trúc bên trong Cổ Dương Thành rung động ầm ầm. Rất nhiều võ giả thực lực yếu kém phía dưới, sắc mặt càng sợ hãi không thôi. Miệng phun ra đầy máu, liên tục ngồi xuống, giống như đang đối mặt với thiên uy vậy, trong ánh mắt tràn ngập vẻ vô lực.
- Chư vị, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, đồng thời chống lại trận pháp này.
Sắc mặt đám người Kiếm lão nghiêm nghị, liên tục gào lên.
Trên mặt bọn họ, tất cả đều hiện lên vẻ vô lực và tuyệt vọng, thân là Võ vương, làm sao bọn họ lại không cảm giác được lực lượng ẩn chứa bên trong thất thải hà quang kia cơ chứ?
Nếu như chỉ vẻn vẹn đối mặt với một đại trận, như vậy bọn họ vẫn còn có thể chống lại. Thế nhưng đối diện còn có cường giả của Huyền Cơ Tông, Cửu Dương Tông và Minh Nguyệt đế quốc mắt nhìn chằm chằm vào. Cho nên lần này bọn họ căn bản là cửu tử nhất sinh a.
- Tuyệt vọng đi.
Trên mặt Đường Chiêu hiện lên vẻ dữ tợn, chỉ tay xuống bên dưới.
Ầm ầm!
Quang mang bảy màu giống như thác nước, ầm ầm trút xuống thành trì bên dưới.
- Liều mạng.
- Tử chiến đến cùng.
Người của các thế lực lớn đều kiên quyết, phẫn nộ quát.
Thế nhưng một màn sau đó lại làm cho bọn họ đều ngạc nhiên, khi thất thải hà quang kia sắp bắn trúng bọn họ thì lại đột nhiên dừng lại, không ngừng vặn vẹo rồi biến hóa. Thế nhưng vẫn chưa hạ xuống.
- Làm sao vậy?
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng lại, nhìn về phía Đường Chiêu, cho rằng là Đường Chiêu dừng lại công kích.
Nhưng trên mặt Đường Chiêu ở phía đối diện cũng tràn ngập vẻ ngạc nhiên, lông mày của hắn nhíu chặt, ngón tay không ngừng đánh ra trận quyết. Thế nhưng bất luận hắn thúc dục làm sao thì thất thải hà quang kia vẫn không nghe theo hắn khống chế.
- Ha ha, vừa nãy lão hủ đã nói qua, ai nói chúng ta không có năng lực phá hoại trận cơ này a?
Một đạo thanh âm mang theo vẻ trào phúng truyền đến, khóe miệng Cát Phác Tử mỉm cười, vẻ mặt rất là thản nhiên.
- Cái gì?
Sắc mặt đám người Đường Chiêu đại biến, liên tục quay đầu nhìn lại. Lúc này đã nhìn thấy chỗ Lam Quang Học Viện, Diệp Huyền tay nắm trận quyết, khóe miệng mỉm cười. Dưới sự khống chế của hắn, thất thải hà quang phía trên kia không ngừng phun trào. Thế nhưng bản thân Đường Chiêu lại không có cách nào khống chế được một chút nào.
- Không thể nào.
Đường Chiêu nổi giận gầm lên một tiếng, dựa theo tâm pháp ngự trận, chỉ tay về phía vị trí Diệp Huyền rồi quát:
- Đi.
Thất thải hà quang kia không có động tĩnh gì, vẫn không ngừng chảy xuôi.
Khóe miệng Diệp Huyền lộ ra một nụ cười trào phúng, nói:
- Đường Tông chủ, làm người vẫn nên đối mặt với hiện thực a, xem ta, đi.
Diệp Huyền dứt lời, lập tức bấm tay một chút. Sưu, một đạo thất thải hà quang giống như Lưu Tinh, đột nhiên bắn về phía vị trí của Đường Chiêu, tốc độ nhanh chóng, giống như một đạo kinh hồng.
Đường Chiêu biến sắc, bỗng nhiên vỗ ra một chưởng.
Ầm ầm!
Hai đạo lực lượng va chạm tạo thành vòng xoáy kịch liệt, lan tràn về bốn phương tám hướng.
- Chuyện này...
Sắc mặt Đường Chiêu khó coi đến cực điểm, vẻ mặt khó có thể tin.
Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này là thứ do Thiên Dịch lão tổ tự mình bố trí. Mà phương pháp vận dụng sát trận cũng là lão tổ tự mình truyền thụ cho hắn, dưới cái nhìn của hắn. Đám người Diệp Huyền chỉ có bó tay chịu trói, nhưng tình cảnh ngày hôm nay đã triệt để phá vỡ nhận thức của hắn.
Không chỉ có Đường Chiêu sửng sốt, đám người Kiếm lão cùng cường giả các thế lực lớn khác cũng ngây người, hi vọng và kết quả tới quá nhanh khiến cho trái tim của bọn họ suýt chút nữa không thể chịu đựng được.
Đám người Kiếm lão vội vàng nói:
- Cát viện phó, các ngươi đã có thể khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này tại sao lại không để cho chúng ta lập tức rời đi?
- Đúng vậy, Cát viện phó, mau mau thả chúng ta rời đi. Để chúng ta lập tức đưa tin trở lại a.
Mọi người liên tục kích động nói.
- Đường huynh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nghiêm Tung biến sắc nói.
Đường Chiêu chẳng quan tâm, sắc mặt âm trầm giống như muốn nhỏ máu. Hắn không ngừng đnáh ra thủ quyết, sau mấy tức, sắc mặt trầm trọng kia của hắn rốt cục cũng đã dịu đi một chút.
- Đáng chết, ta còn tưởng rằng ngươi đã khống chế toàn bộ đại trận, hóa ra chỉ vẻn vẹn là sát trận bị ngươi khống chế a.
Đường Chiêu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt triệt để khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Vừa nãy hắn đã thử một lần, lập tức phát hiện ra mỗi một mặt khác của Thất Tinh Khôn Nguyên Trận đều được khống chế như thường, chỉ có sát trận trong đó không nằm dưới sự khống chế của hắn. Cho nên trái tim đang treo cao nhất thời hạ xuống.
Thất Tinh Khôn Nguyên Trận là một môn khốn trận cực kỳ mạnh mẽ, mà sát trận bên trong chỉ vẻn vẹn là công năng phụ thuộc. Hắn chỉ cần khống chế các trận cơ khác, chỉ là một sát trận, coi như mất đi cũng không quá quan trọng a.
- Chỉ là sát trận thôi sao?
Diệp Huyền cười nhạt, ngón tay bấm pháp quyết, càng ngày có càng nhiều lưu quang bảy màu xuất hiện ở trong thiên địa, không ng ừng lóng lánh, biến ảo.
Uy lực kia dường như so với thời điểm mà Đường Chiêu tông chủ khống chế còn mạnh hơn mấy phần, từ sắc mặt âm trầm bất định của Đường Chiêu là biết rõ.
Mà một bên, vẻ kinh hỉ trên mặt mọi người cũng đọng lại, từ trong miệng Đường Chiêu bọn họ cũng đã biết được, Lam Quang Học Viện cũng chỉ vẻn vẹn khống chế sát trận bên trong Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này mà thôi, căn bản không có cách nào thả b ọn họ ra được.
Mặc dù như thế, thế nhưng trên mặt mọi người vẫn trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, chí ít, bọn họ đã ở trong tuyệt cảnh này nhìn thấy một chút hi vọng sống.
Sưu sưu sưu!
Căn bản không cần thương nghị, trong khoảnh khắc, tất cả người của bảy thế lực lớn còn lại đều đoàn kết ở cùng nhau. Tất cả mười mấy tên Võ vương tập hợp lại một nơi, tỏa ra khí tức kinh tâm động phách.
Danh sách chương