- Hừ.

Trong đám người, trên mặt Đường Chiêu mang theo nụ cười nhạo, tràn ngập vẻ xem thường.

Hắn đối với Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này tràn ngập lòng tin tuyệt đối, bởi vậy khi Kiếm lão tấn công, hắn thậm chí còn không có bất kỳ hành động ngăn cản nào.

- Chư vị, không nên uổng phí tâm tư. Thứ mà Huyền Cơ Tông ta bố trí ở đây chính là Thất Tinh Khôn Nguyên Trận trong truyền thuyết. Nếu như các ngươi có thể phá trận, đó mới là lạ a.

Đường Chiêu đứng ở đó, thân thể thẳng tắp, khóe miệng mỉm cười nhìn qua mọi người, giống như một tên đế vương đang kiểm duyệt thần tử của bọn họ.

- Cái gì? Thất Tinh Khôn Nguyên Trận?

Tên trận pháp đại sư kia của Huyền âm cốc lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng.

- Huyền Diệu đại sư, Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này rốt cuộc là trận pháp gì, có thật sự đáng sợ như vậy không?

Lúc này có không ít người liên tục nhìn về phía nàng.

Sắc mặt Huyền Diệu đại sư tái nhợt nói:

- Thất Tinh Khôn Nguyên Trận này ta cũng chỉ nghe nói mà thôi. Đây là một loại khốn trận thấp cấp cực kỳ mạnh mẽ. Năng lực mạnh nhất chính là hiệu quả làm mệt mỏi của nó. Một khi phát động, sẽ đem một vùng thế giới bao phủ vào bên trong đó, tạo thành một không gian đặc thù, uy lực cực kỳ đáng sợ. Trừ phi nắm giữ lực lượng phá giới của Võ hoàng bát cấp, bằng không dù cho là Võ vương thất cấp đỉnh cao thì cũng đừng hòng từ bên trong thoát đi ra ngoài.

Sắc mặt của mọi người đều trở nên trắng xám.

Người ở nơi này đều đến từ các thế lực lớn, tầm mắt tất nhiên đều cực cao, đều có thể nghe ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của Huyền Diệu đại sư.

Lực lượng phá giới, điều này nói rõ cái gì?

Võ vương đột phá Võ hoàng phải nắm giữ năng lực chế tạo Vực giới kết giới. Thế nhưng không phải bất kỳ Võ hoàng cũng đều có thể chế tạo ra kết giới, đại đa số Võ hoàng đều phải trải qua thời gian dài khổ tu thì mới có thể làm được một chút.

Ý tứ của Huyền Diệu đại sư rất rõ ràng, dù cho là Võ hoàng bát cấp phổ thông bị vây ở bên trong đại trận này, chỉ cần không thể nắm giữ lực lượng kết giới thì cũng chưa chắc đã có thể chạy đi.

- Chư vị, ta nghĩ hiện tại, các ngươi cũng biết chỗ đáng sợ của trận pháp này a.

Khóe miệng Đường Chiêu mỉm cười nói:

- Bản tông mang theo lòng nhân từ, hiện tại ta cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như trong các ngươi muốn sống sót, chỉ cần lấy đầu của bất luận một ai trong Lam Quang Học Viện thì bản tông hứa hẹn, cuối cùng có thể cân nhắc giữ cho các ngươi một con đường sống.

- Bao quát gồm cả người của Lam Quang Học Viện thì cũng có thể giết được, giết chết một người đồng bạn để đổi lấy một con đường sống.

Đường Chiêu như cười mà không phải cười nói.

Người các thế lực lớn ở đây, trong nháy mắt liên tục nhìn về phía đám người Diệp Huyền.

Cát Phác Tử lạnh lùng nói:

- Đường Chiêu tông chủ, thủ đoạn của ngươi cũng thật là cao cường a.

Đường Chiêu mỉm cười nói:

- Cũng thường thôi. Cát viện phó, Lam Quang Học Viện ngươi từng hạ xuống nhiệm vụ, học viên dưới trướng giết nhiều đệ tử và cường giả Huyền Cơ Tông chúng ta như vậy. Ngày hôm nay Đường Chiêu ta đồng ý không giết ngươi, những người khác của Huyền Cơ Tông ta cũng không đồng ý a.

- Ha ha ha, Cát Phác Tử, các ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Nỗi khổ ta phải chịu ở trong Lam Quang học viện các ngươi, hôm nay ta sẽ trả lại gấp trăm lần cho các ngươi.

Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn cười gằn lên, trong tiếng cười tràn ngập khoái ý.

Chỉ trong chốc lát, địa vị song phương xoay chuyển tình thế, khiến cho hai người tràn ngập oán độc đối với Lam Quang Học Viện cực kỳ hưng phấn trong lòng.

Diệp Huyền cười xì một tiếng:

- Thật sao? Ta cũng rất muốn nhìn một chút, Đoạn Thiên Lang ngươi làm sao có thể khiến cho chúng ta chịu đựng thống khổ gấp trăm lần Thất Sát Ma Đan a.

Nghe được cái tên Thất Sát Ma Đan, da đầu Đoạn Thiên Lang lập tức tê dại, con ngươi đỏ như máu, phẫn nộ rống to lên:

- Đáng chết a, tiểu súc sinh chết tiệt nhà ngươi. Coi như ngày hôm nay ta bầm thây ngươi ngàn đao thì cũng khó giải mối hận trong lòng ta. Nhất định ta nhất định phải dằn vặt ngươi ngày đêm. Dùng lửa để thiêu, dùng nước để quất, dùng độc châm đâm vào người để cho ngươi chịu đựng thống khổ vô tận, a a a...

Dáng dấp điên cuồng dữ tợn kia của Đoạn Thiên Lang làm cho mí mắt của tất cả mọi người đều nhảy lên, không hiểu rốt cuộc hắn ở bên trong Lam Quang Học Viện đã chịu đựng thống khổ như thế nào.

Đường Chiêu cau mày nhìn qua Đoạn Thiên Lang một chút, sau đó quay đầu nhìn về mọi người mỉm cười nói:

- Không biết đề nghị của ta, chư vị cảm thấy như thế nào?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của cường giả các thế lực lớn ở đây đều lập lòe, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cát Phác Tử cười nhạo nói:

- Đường Chiêu, ngươi coi những người khác cũng thành ngớ ngẩn giống như ngươi sao? Ngày hôm nay ngươi bày xuống trận thế này, hiển nhiên là không muốn để cho bất luận người nào rời đi. Đừng nói là các thế lực lớn như các ngươi, coi như là tất cả dân thường ở trong Cổ Dương Thành này. Chắc chắn qua ngày hôm nay cũng sẽ phải chết, ngươi không cảm thấy đề nghị của ngươi rất buồn cười hay sao.

- Cái gọi là mạng sống, chỉ có điều là trở thành nô bộc của ngươi, vĩnh viễn tiếp nhận ngươi điều khiển. Thậm chí, ở dưới mệnh lệnh của ngươi cũng sẽ trở thành kẻ phản bội của thế lực bọn họ mà thôi. Ngươi cho rằng sống sót như vậy mọi người sẽ để ý sao!

Trong lòng cường giả các thế lực lớn đều trở nên âm trầm, Cát Phác Tử nói không sai, Đường Chiêu bày xuống trận thế như vậy. Nhất định là không có ý định để cho bọn họ còn sống sót rời đi, trừ phi là thần phục với hắn, chỉ khi nào thần phục Huyền Cơ Tông, sau đó thứ bọn hắn phải đối mặt chính là là tấn công thế lực mỗi một người. Đối với đại đa số người ở đây mà nói, so với giết bọn họ còn thống khổ hơn nhiều.

Cát Phác Tử lạnh lùng nói:

- Hiện tại tuy rằng chúng ta bị nhốt, thế nhưng chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một mình Huyền Cơ Tông ngươi hay sao?

Nói đến đây, Cát Phác Tử nhìn về phía mọi người, lạnh lùng nói:

- Chư vị, Huyền Cơ Tông ghê tởm thế nào, ta nghĩ chư vị đều thấy rõ. Hôm nay ở đây, chỉ cần chúng ta liên thủ với nhau, ta không tin Huyền Cơ Tông có thể làm được gì chúng ta a.

Ánh mắt mọi người sáng ngời, vẻ mặt đều trở nên phấn chấn.

Nghiêm Tung thấy vậy ánh mắt hơi lóe lên, trầm giọng nói:

- Đề nghị của Cát huynh cũng chính là ý của ta. Chư vị, chúng ta liên hợp lại, ta không tin Huyền Cơ Tông hắn có thể một tay che trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện