Một luồng khí thế vô hình từ trên người Cát Phác Tử tràn ngập ra.
Trong lòng mọi người đều rùng mình, không ít người đều đã nhìn ra, Cát Phác Tử đã thật sự nổi giận, đồng thời trong lòng cũng im lặng tới cực điểm. Gần đây Lam Quang Học Viện xảy ra chuyện gì vậy? Xung đột với Huyền Cơ Tông còn không kết thúc, tại sao lại làm lớn với Minh Nguyệt đế quốc chứ?
Trong đó có không ít người đều có vẻ mặt quái lạ nhìn về phía Diệp Huyền, đều cảm thấy người này mười phần là một tai tinh.
- Cát Phác Tử.
Thanh âm của Thái Diễm rất là chói tai, mắt phượng căm giậ, từng đạo từng đạo gợn sóng màu đỏ di chuyển ở quanh thân nàng, biến ảo thành từng đạo từng đạo quang mang óng ánh, xa hoa, xán lạn và tươi đẹp, đồng thời còn tỏa ra khí tức nguy hiểm.
- Thái tiên tử, chớ nổi giận, có việc gì cũng có thể thương lượng.
Ngay khiThái Diễm sắp nổi giận xuất thủ thì Nghiêm Tung cười khổ một cái, vội vàng mở miệng khuyên bảo.
- Nghiêm phó tông chủ, không phải là ta nổi giận, thực sự là người này làm nhục ta quá sâu.
Thái Diễm có chút oán hận nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, nói:
- Vị đại nương này, ta sỉ nhục ngươi lúc nào cơ chứ?
- A, ngươi muốn chết a...
Thái Diễm không thể kiềm được, ai cũng khuyên không được nàng, một luồng Huyền Nguyên khủng bố màu đỏ hóa thành móng vuốt của Khô Lâu, vồ về phía Diệp Huyền.
- Dừng tay.
Cát Phác Tử lạnh giọng nói, lại vỗ ra một chưởng, Huyền Nguyên vô hình biến ảo thành bàn tay lớn, trong nháy mắt đem móng vuốt Khô Lâu kia đập nổ tung. Trong tiếng nổ vang kịch liệt, thế đi của bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên không giảm, trực tiếp ép về tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông bên trong.
- Chư vị đại nhân, cứu ta.
Mấy tên trưởng lão của Huyền Cơ Tông đang đứng ở bên trong phạm vi bị bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên bao phủ, mỗi một người đều phát ra tiếng quát sợ hãi.
Ánh mắt Nghiêm Tung sáng lên, thân thể loáng một cái, trong nháy mắt đã đến trước mặt mấy người, trường bào bên ngoài thân thể tung bay, một đạo kình phong bỗng dưng sinh ra, mơ hồ có tiếng ngâm xướng vang lên, đ trong nháy mắt đã đem bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên đánh vỡ ra.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên vỡ vụn, thế nhưng cũng không có mất đi uy lực, trái lại là hóa thành vô số Huyền Nguyên nhỏ bé, bao phủ về phía trước, tất cả đều ép vào tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông bên trong, bụi mù tung bay, rất nhiều vách tường đều bị sụp đổ xuống.
Trong đó còn có mấy đạo kình khí càng bắn về phía trung tâm phủ đệ của Huyền Cơ Tông mà vút đi.
Sắc mặt Nghiêm Tung nhất thời biến đổi, thân thể loáng một cái đã biến mất tại chỗ, sau đó đã xuất hiện ở bên trong tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông, bàn tay liên tục vung vẩy, đánh tan vài đạo kình khí này ra, lúc này hắn mới lại trở về chỗ cũ.
- Nghiêm phó tông chủ, ngươi nhất định phải làm chủ thay ta a.
Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông lên tiếng, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, vô cùng chật vật. Mỗi một người hai mắt trợn lên giận dữ, gào khóc kêu to.
Diệp Huyền đột nhiên cười nói:
- Chẳng trách Cửu Dương Tông lại có thể thuyết phục được Huyền Cơ Tông hoà đàm, quan hệ giữa hai tông các ngươi cũng thật là hòa hợp a, trưởng lão Huyền Cơ Tông bị ủy khuất, ở đây có nhiều thế lực như vậy lại không cầu, mà chỉ cầu Nghiêm Tung phó tông chủ Cửu Dương Tông làm chủ a. Người không biết còn tưởng rằng Huyền Cơ Tông và Cửu Dương Tông kỳ thực là đồng bọn nha.
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm.
Diệp Huyền thuận miệng nói khiến cho các cường giả thế lực khác vẫn đang đứng ở bên cạnh nhìn qua lập tức nhíu mày, có chút đăm chiêu.
Sắc mặt Nghiêm Tung nhất thời biến đổi, híp mắt nhìn Diệp Huyền, đột nhiên hắn cảm thấy, hành động ngày hôm nay của Lam Quang Học Viện đặc biệt quái lạ, chẳng lẽ là bọn họ đã biết cái gì rồi?
Trong lòng như thế nghĩ, nhưng trên mặt Nghiêm Tung vẫn treo nụ cười, cười nhạt nói:
- Ha ha, các hạ nói giỡn rồi. Sở dĩ trưởng lão Huyền Cơ Tông cầu lão phu làm chủ, thực sự là bởi vì Cửu Dương Tông ta là người khởi xướng hoà đàm lần này. Có quyền, cũng có nghĩa vụ bảo đảm hoà đàm lần này có thể thuận lợi tiến hành.
- Vì lẽ đó, ta hi vọng chư vị có thể cho lão phu mặt mũi, không nên tiếp tục náo loạn nữa.
Trong mắt Nghiêm Tung lộ ra hàn mang, đảo qua đám người Huyền Diệp và Thái Diễm.
Cát Phác Tử từ tốn nói:
- Nghiêm huynh cũng nói giỡn rồi. Lam Quang học viện chúng ta sẽ không gây chuyện. Càng sẽ không gây sự, chỉ là muốn đem mọi chuyện giải quyết nhanh lên một chút a.
- Mọi người đã ở đây, chuyện khác ta cũng không nói nhiều. ba ngày, nhiều nhất Lam Quang học viện chúng ta chỉ cho Huyền Cơ Tông ba ngày, nếu như trong vòng ba ngày Huyền Cơ Tông vẫn chưa xuất hiện, Lam Quang học viện chúng ta sẽ bỏ qua hoà đàm, rời khỏi Cổ Dương Thành.
Sắc mặt Nghiêm Tung trở nên tái xanh.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm và lạnh lùng đột nhiên vang vọng ở trong phiến thiên địa này. Thanh âm giống như tiếng sấm, ầm ầm vang vọng, nhanh chóng tới gần, rất nhanh đã đi tới bầu trời trên đỉnh đầu của mọi người:
- Không cần, Cát Phác Tử, bản tông đã đến rồi.
Tiếng sấm sét nổ vang, một luồng uy thế kinh người bao phủ xuống bên dưới. Rất nhiều võ giả vây xem ở đây chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, có cảm giác không áp chế nổi, huyền lực trong cơ thể càng đấu đá lung tung, không bị bản thân khống chế.
Lúc này có một nhóm mấy người từ bầu trời hạ xuống, đứng lên bên trên khoảng đất trống giữa mọi người.
Người đầu lĩnh, trên người mặc màu vũ bào màu xanh, vẻ mặt không giận mà uy, chính là tông chủ Đường Chiêu của Huyền Cơ Tông.
Sau lưng hắn có vài tên cường giả ánh mắt lãnh đạm, cả người có khí thế bốc lên, hiển nhiên cũng là lực lượng trung kiên của Huyền Cơ Tông.
Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, trong đó lại còn có một tên thanh niên trên người mặc trường bào màu xanh, vẻ mặt lãnh đạm, mí mắt hơi nhắm lại, đứng ở phía sau đoàn người này.
- Đường Chiêu tông chủ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.
Mọi người nhìn thấy Đường Chiêu, tất cả đều liên tục chào hỏi.
Đường Chiêu thân là tông chủ Huyền Cơ Tông, thân phận địa vị rất cao, không phải bình thường. Hơn xa tất cả mọi người ở đây.
Dù sao cường giả mà các nơi phái đến trên cơ bản đều là cấp phó a.
Khóe miệng Đường Chiêu mỉm cười, khẽ gật gật đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Cát Phác Tử, trong đáy mắt hiện lên một tia tia sáng lạnh lẽo, nói:
- Cát viện phó, có khoẻ hay không a.
Trong lòng mọi người đều rùng mình, không ít người đều đã nhìn ra, Cát Phác Tử đã thật sự nổi giận, đồng thời trong lòng cũng im lặng tới cực điểm. Gần đây Lam Quang Học Viện xảy ra chuyện gì vậy? Xung đột với Huyền Cơ Tông còn không kết thúc, tại sao lại làm lớn với Minh Nguyệt đế quốc chứ?
Trong đó có không ít người đều có vẻ mặt quái lạ nhìn về phía Diệp Huyền, đều cảm thấy người này mười phần là một tai tinh.
- Cát Phác Tử.
Thanh âm của Thái Diễm rất là chói tai, mắt phượng căm giậ, từng đạo từng đạo gợn sóng màu đỏ di chuyển ở quanh thân nàng, biến ảo thành từng đạo từng đạo quang mang óng ánh, xa hoa, xán lạn và tươi đẹp, đồng thời còn tỏa ra khí tức nguy hiểm.
- Thái tiên tử, chớ nổi giận, có việc gì cũng có thể thương lượng.
Ngay khiThái Diễm sắp nổi giận xuất thủ thì Nghiêm Tung cười khổ một cái, vội vàng mở miệng khuyên bảo.
- Nghiêm phó tông chủ, không phải là ta nổi giận, thực sự là người này làm nhục ta quá sâu.
Thái Diễm có chút oán hận nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, nói:
- Vị đại nương này, ta sỉ nhục ngươi lúc nào cơ chứ?
- A, ngươi muốn chết a...
Thái Diễm không thể kiềm được, ai cũng khuyên không được nàng, một luồng Huyền Nguyên khủng bố màu đỏ hóa thành móng vuốt của Khô Lâu, vồ về phía Diệp Huyền.
- Dừng tay.
Cát Phác Tử lạnh giọng nói, lại vỗ ra một chưởng, Huyền Nguyên vô hình biến ảo thành bàn tay lớn, trong nháy mắt đem móng vuốt Khô Lâu kia đập nổ tung. Trong tiếng nổ vang kịch liệt, thế đi của bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên không giảm, trực tiếp ép về tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông bên trong.
- Chư vị đại nhân, cứu ta.
Mấy tên trưởng lão của Huyền Cơ Tông đang đứng ở bên trong phạm vi bị bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên bao phủ, mỗi một người đều phát ra tiếng quát sợ hãi.
Ánh mắt Nghiêm Tung sáng lên, thân thể loáng một cái, trong nháy mắt đã đến trước mặt mấy người, trường bào bên ngoài thân thể tung bay, một đạo kình phong bỗng dưng sinh ra, mơ hồ có tiếng ngâm xướng vang lên, đ trong nháy mắt đã đem bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên đánh vỡ ra.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên vỡ vụn, thế nhưng cũng không có mất đi uy lực, trái lại là hóa thành vô số Huyền Nguyên nhỏ bé, bao phủ về phía trước, tất cả đều ép vào tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông bên trong, bụi mù tung bay, rất nhiều vách tường đều bị sụp đổ xuống.
Trong đó còn có mấy đạo kình khí càng bắn về phía trung tâm phủ đệ của Huyền Cơ Tông mà vút đi.
Sắc mặt Nghiêm Tung nhất thời biến đổi, thân thể loáng một cái đã biến mất tại chỗ, sau đó đã xuất hiện ở bên trong tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông, bàn tay liên tục vung vẩy, đánh tan vài đạo kình khí này ra, lúc này hắn mới lại trở về chỗ cũ.
- Nghiêm phó tông chủ, ngươi nhất định phải làm chủ thay ta a.
Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông lên tiếng, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, vô cùng chật vật. Mỗi một người hai mắt trợn lên giận dữ, gào khóc kêu to.
Diệp Huyền đột nhiên cười nói:
- Chẳng trách Cửu Dương Tông lại có thể thuyết phục được Huyền Cơ Tông hoà đàm, quan hệ giữa hai tông các ngươi cũng thật là hòa hợp a, trưởng lão Huyền Cơ Tông bị ủy khuất, ở đây có nhiều thế lực như vậy lại không cầu, mà chỉ cầu Nghiêm Tung phó tông chủ Cửu Dương Tông làm chủ a. Người không biết còn tưởng rằng Huyền Cơ Tông và Cửu Dương Tông kỳ thực là đồng bọn nha.
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm.
Diệp Huyền thuận miệng nói khiến cho các cường giả thế lực khác vẫn đang đứng ở bên cạnh nhìn qua lập tức nhíu mày, có chút đăm chiêu.
Sắc mặt Nghiêm Tung nhất thời biến đổi, híp mắt nhìn Diệp Huyền, đột nhiên hắn cảm thấy, hành động ngày hôm nay của Lam Quang Học Viện đặc biệt quái lạ, chẳng lẽ là bọn họ đã biết cái gì rồi?
Trong lòng như thế nghĩ, nhưng trên mặt Nghiêm Tung vẫn treo nụ cười, cười nhạt nói:
- Ha ha, các hạ nói giỡn rồi. Sở dĩ trưởng lão Huyền Cơ Tông cầu lão phu làm chủ, thực sự là bởi vì Cửu Dương Tông ta là người khởi xướng hoà đàm lần này. Có quyền, cũng có nghĩa vụ bảo đảm hoà đàm lần này có thể thuận lợi tiến hành.
- Vì lẽ đó, ta hi vọng chư vị có thể cho lão phu mặt mũi, không nên tiếp tục náo loạn nữa.
Trong mắt Nghiêm Tung lộ ra hàn mang, đảo qua đám người Huyền Diệp và Thái Diễm.
Cát Phác Tử từ tốn nói:
- Nghiêm huynh cũng nói giỡn rồi. Lam Quang học viện chúng ta sẽ không gây chuyện. Càng sẽ không gây sự, chỉ là muốn đem mọi chuyện giải quyết nhanh lên một chút a.
- Mọi người đã ở đây, chuyện khác ta cũng không nói nhiều. ba ngày, nhiều nhất Lam Quang học viện chúng ta chỉ cho Huyền Cơ Tông ba ngày, nếu như trong vòng ba ngày Huyền Cơ Tông vẫn chưa xuất hiện, Lam Quang học viện chúng ta sẽ bỏ qua hoà đàm, rời khỏi Cổ Dương Thành.
Sắc mặt Nghiêm Tung trở nên tái xanh.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm và lạnh lùng đột nhiên vang vọng ở trong phiến thiên địa này. Thanh âm giống như tiếng sấm, ầm ầm vang vọng, nhanh chóng tới gần, rất nhanh đã đi tới bầu trời trên đỉnh đầu của mọi người:
- Không cần, Cát Phác Tử, bản tông đã đến rồi.
Tiếng sấm sét nổ vang, một luồng uy thế kinh người bao phủ xuống bên dưới. Rất nhiều võ giả vây xem ở đây chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, có cảm giác không áp chế nổi, huyền lực trong cơ thể càng đấu đá lung tung, không bị bản thân khống chế.
Lúc này có một nhóm mấy người từ bầu trời hạ xuống, đứng lên bên trên khoảng đất trống giữa mọi người.
Người đầu lĩnh, trên người mặc màu vũ bào màu xanh, vẻ mặt không giận mà uy, chính là tông chủ Đường Chiêu của Huyền Cơ Tông.
Sau lưng hắn có vài tên cường giả ánh mắt lãnh đạm, cả người có khí thế bốc lên, hiển nhiên cũng là lực lượng trung kiên của Huyền Cơ Tông.
Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, trong đó lại còn có một tên thanh niên trên người mặc trường bào màu xanh, vẻ mặt lãnh đạm, mí mắt hơi nhắm lại, đứng ở phía sau đoàn người này.
- Đường Chiêu tông chủ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.
Mọi người nhìn thấy Đường Chiêu, tất cả đều liên tục chào hỏi.
Đường Chiêu thân là tông chủ Huyền Cơ Tông, thân phận địa vị rất cao, không phải bình thường. Hơn xa tất cả mọi người ở đây.
Dù sao cường giả mà các nơi phái đến trên cơ bản đều là cấp phó a.
Khóe miệng Đường Chiêu mỉm cười, khẽ gật gật đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Cát Phác Tử, trong đáy mắt hiện lên một tia tia sáng lạnh lẽo, nói:
- Cát viện phó, có khoẻ hay không a.
Danh sách chương