Hoạt động của lần hẹn hò thứ nhất này, là coi kịch thoại.
Lúc đến kịch trường, Phùng Kiệt dặn dò: “Kịch thoại dài hai giờ đồng hồ, tôi không đi cùng các cậu, tôi xem không hiểu những thứ của nghệ thuật gia các cậu, rất buồn ngủ. Sau khi đi ra thì các cậu cùng nhau ăn tối, chỗ đã đặt rồi. Đến lúc đó có thể là sẽ có không ít paparazzi cùng đi theo, tôi dùng danh của hai cậu đặt cho bọn họ trà nước điểm tâm, các cậu lúc đi ra ngoài nhớ cười với bọn họ một chút. Đám người này chí ít sẽ theo các cậu nửa năm một năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy a.”
“Vốn dĩ tôi muốn sắp xếp cho các cậu hoạt động nào nhẹ nhàng chút, nhưng Hình Văn trước đã muốn coi thoại kịch này rồi, mấy ngày nay bận quá, chỉ có tối hôm nay rảnh chút. Ngày mai cậu ấy lại phải chạy đi quảng bá phim ở chỗ khác, chỉ có thể xem vào tối nay. Nếu cậu thấy buồn ngủ quá, thì cứ yên tâm mà ngủ đi, không cần để ý.” Phùng Kiệt cuối cùng trước khi xuống xe nói với Phí Khả.
Phí Khả hơi nghi hoặc nghe mấy câu cuối cùng của Phùng Kiệt, dù bản thân không có mấy tế bào nghệ thuật, cũng không thể cùng ảnh đế coi kịch thoại đến mức ngủ quên mất chứ.
Sự thật chứng mình, Phí Khả vẫn còn quá non trẻ.
Khi xuống xe, Lục Hình Văn giống như biến thành một người khác. Vẫn nguyên bộ y phục đó, vẫn là đôi kính đen khốc khốc đó, nhưng khí chất toàn thân của hắn đều biến đổi, hắn chỉ cần bất quá cười nhẹ nhẹ một chút, liền làm người ta cảm thấy giống như đắm mình trong gió xuân.
Tất cả những biểu tình không kiên nhẫn, cảm giác xa cách cự tuyệt của hắn, tất cả đều thu hết lại.
Giống như có tới hai nhân cách.
Lúc đi vào kịch trường, Lục Hình Văn sáp lại gần tai của Phí Khả, giống như muốn nói cái gì. Phí Khả liền nhanh chóng tập trung nghe, nhưng cái gì cũng không nghe được. Cậu nghi hoặc nhìn nhìn Lục Hình Văn, Lục Hình Văn thấp giọng nói: “Giả vờ là người yêu, tự nhiên chút, mấy cái này cậu đều không hiểu sao? Có cặp đôi nào mà khi quen nhau lúc xếp hàng đến một câu cũng không nói chuyện không? Cái này giống logic của người bình thường sao?”
Rõ ràng là lời giáo huấn, nhưng biểu tình của Lục Hình Văn rất ấm áp, giống nhưng đang chẳng qua là nói một câu nói “Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ” bình thường.
“A, được, xin lỗi, em biết rồi.” Phí Khả vội trả lời, cố gắng làm ra biểu tình giống Lục Hình Văn.
Có lẽ không làm tốt được, bởi vì Phí Khả thấy bản thân cười rất cứng ngắc.
Kịch trường rất đẹp, chỗ ngồi có tầm hai ba trăm chỗ. Phí Khả chưa từng xem thoại kịch, không biết kịch trường như vầy là lớn hay nhỏ. Bọn họ ngồi rất gần sân khấu, khi ánh đèn tắt đi, Lục Hình Văn liền ngồi thẳng, tháo kính đen xuống.
Tên vở kịch là “Một ngày”.
Màn đầu tiên bắt đầu, Phí Khả liền hiểu.
Sân khấu không có người. Chỉ có một cái máy chiếu, không ngừng phát ra lời thoại, từ một người đàn ông có đôi mắt mí mắt nặng trĩu mà phát ra.
Toàn bộ hai ba trăm người trong vòng mười phút từ lúc bắt đầu vở kịch đều nhìn vào một cái sân khấu không một bóng người.
Chỉ có phông nền, nói là phông nền thực ra chỉ có một cái giường. Trên giường thậm chí cũng không có chăn nệm, chỉ có một tấm plastic màu trắng thật to. Phí Khả nhớ tấm plastic này rất rõ, là bởi vì hai tiếng đồng hồ tiếp theo, tấm plastic này lần lượt đóng vai là chăn mềm, y phục, áo mưa, tấm trải picnic, rèm cửa, thảm sàn, nước biển v.v.
May mà mười phút sau cũng có diễn viên lên sàn.
Phí Khả kiên trì được đại khái là một tiếng đồng hồ, thì không còn kiên trì nổi nữa.
Cậu chưa từng xem qua loại kịch này, cái này là loại hình gì a? Toàn bộ người đều là một đống lời thoại nội tâm, một đống lời bộc bạch, một đống biểu hiện tình cảm. Đổi cảnh không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, giây trước vẫn còn người nói lời thoại, giây tiếp theo liền đứng lên bắt đầu đem cái bàn đến chỗ này, cái ghế đến chỗ kia, trải tấm plastic màu trắng ra, thế là biến cảnh công ty thành cảnh quán ăn.
Phí Khả lén nhìn Lục Hình Văn vô số lần, Lục Hình Văn xem tới mức nhập thần, thậm chí không thấy Phí Khả quay đầu nhìn mấy lần.
Phí Khả bắt đầu tự hoài nghi trình độ thưởng thức nghệ thuật của bản thân.
Hoài nghi một lúc sau, Phí Khả liền ngủ mất.
Lúc Phí Khả được gọi dậy, các diễn viên đang chuẩn bị hạ màn.
Lục Hình Văn quay đầu, dùng biểu cảm cười cười nói: “Hạ màn rồi, vỗ tay, mỉm cười. Sau khi đèn sáng, đám paparazi sẽ bắt đầu chụp hình.”
Phí Khả nhanh chóng xoa xoa mắt, nặn ra bộ mặt tươi cười, có chút lúng túng.
Cậu thế mà lại ở cạnh Lục Hình Văn xem kịch, lại còn xem tới nỗi ngủ mất tiêu…
Lúc ra khỏi kịch trường, sắc trời đã tối, Lục Hình Văn đi rất gần Phí Khả, gần đến nỗi Phí Khả có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt.
Một loại mùi hương rất dễ chịu.
Đã vào giới giải trí một năm rồi, Phí Khả vẫn không quen với việc xịt nước hoa. Mỗi lần xịt đều cảm thấy quái quái, giống như mùi hương không thích hợp, lại giống như bản thân mình mới là thứ không thích hợp. Miêu Hân có đưa cho cậu mấy bình nước hoa, cậu dùng tới dùng lui toàn thân đều không thuận, liền dứt khoát cất đi, không dùng nữa.
Thật ra, không chỉ là nước hoa, rất nhiều chuyện Phí Khả đều vẫn chưa thể thích ứng được. Cậu giống như một con người bình thường đột nhiên bị đẩy lên sân khấu, mặc y phục diễn xuất lộng lẫy, đứng dưới ánh đèn sân khấu chói sáng, co tay thu chân, chỉ cảm thấy bản thân không thuộc về sân khấu, không biết phải làm động tác nào mới tính là đẹp mắt.
Nhưng Lục Hình Văn không như thế, nhất cử nhất động của hắn, trời sinh là đại minh tinh.
Lục Hình Văn lúc đi vào kịch trường đã đeo kính đen, mang khẩu trang đội nón lưỡi trai, không ai nhận ra hắn, nhưng đều bị hắn thu hút, lúc đi vào hay đi ra, ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn hắn. Phí Khả thậm chí có thể nghe người ta nhỏ giọng thảo luận là có thể là diễn viên nào đó, khí chất tốt như vậy.
Không lộ diện, Lục Hình Văn vẫn có thể là tâm điểm của đám đông.
Phí Khả đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của nước hoa, giống như hooc môn của Lục Hình Văn bay hơi trong không khí, làm người ta bị cám dỗ.
“Lưng thẳng lên.”
Đến đường dẫn vào bãi giữ xe, Lục Hình Văn đột nhiên sắp lại gần, nhỏ giọng mắng.
“Hiện tại mỗi giây mỗi phút đều có người chụp hình, cậu cứ giữ trạng thái này à?”
“A?” Phí Khả nghe thấy liền lập tức thẳng lưng, có chút sợ sệt, cảm thấy bản thân tay chân đều luống cuống.
“Nói Miêu Hân sắp xếp cho cậu một khóa học hình thể đi.”
“Được, được ạ…” Phí Khả liên tục gật đầu.
Nơi ăn tối là một nhà hàng Lục Hình Văn hay đến, tính bảo mật rất tốt. Phí Khả vào phòng riêng liền phát hiện Phùng Kiệt và Miêu Hân đều ở đó, còn có trợ lý của Lục Hình Văn Lương Hoa.
“Thoại kịch xem thấy thế nào?” Phùng Kiệt cười hỏi.
Phí Khả ngại ngùng cười cười, nói thật: “Xem không hiểu, khúc sau em ngủ mất.”
Phùng Kiệt phá ra cười một trận, cười đến tận lúc Phí Khả đã an vị xong.
Mình buồn cười như vậy sao?
Món ăn đưa lên mấy lượt Phùng Kiệt mới ngừng lại, nói: “Tôi đã nói là làm thực nghiệm thoại kịch không đáng trông cậy mà, khẳng định là không ai xem, xem cũng xem không hiểu.”
Thực nghiệm thoại kịch? Phí Khả không hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi, chờ về đến nhà lại tự mình tra xem, coi như là làm bài tập.
Kết quả là bị Miêu Hân bán đứng: “Ở đại học Phí Khả học toán, kịch hay biểu diễn đều không quá hiểu, còn nhiều thứ cậu ấy không hiểu lắm, vẫn còn đang học.”
Phùng Kiệt lúc này mới dặn dò một câu: “Không hiểu cũng không sao, thật ra đều là bất thình lình kéo cậu đến xem thôi. Nhưng tác phẩm của Hình Văn, cậu phải hiểu một chút, đừng để đến lúc ký giả hỏi, trở tay không kịp.”
Phí Khả gật đầu liên tục.
“Sau này đừng nhận mấy bộ phim rác.” Lục Hình Văn nói, không thề lưu tình, “Xem một phút cũng không chịu nổi.”
Phí Khả xấu hổ, ảnh để cũng rảnh rỗi xem mấy bộ phim thần tượng cậu đóng hả?
Phùng Kiệt giải thích: “Từ lúc này trở đi, ít nhất là trong vòng ba năm, hai người là một đôi. Hoạt động của Phí Khả không thể tùy tiện giống trước đây, cần phải chọn lựa kỹ. Mấy thứ không có đẳng cấp, không nhận.”
Miêu Hân vội vàng nói được.
Miêu Hân đã nói qua với cậu, trong ba năm tới, công ty đem cậu sắp xếp trong ê kíp của Lục Hình Văn. Sau này bất kỳ hoạt động hay nhận phim gì, đều thông qua team của Lục Hình Văn bàn bạc rồi mới quyết định.
Miêu Hân nói với cậu, đây là cơ hội lớn. Vì hình tượng của Lục Hình Văn, bọn họ sẽ cố gắng là sắp xếp tốt các hoạt động của Phí Khả.
Mà chuyện duy nhất mà Phí Khả phải làm tốt, là trong năm tới diễn tốt vai người yêu của ảnh đế, đồng thời tận lực tranh thủ tài nguyên. Sau ba năm là một người đã ly dị, loại thân phận này, mà còn muốn đi theo con đường tiểu thịt tươi, thì có chút không hợp rồi.
Cả phòng ăn, Phùng Kiệt, Lương Hoa cùng với Miêu Hân liên tục thương lượng thảo luận các kế hoạch tiếp theo.
Phí Khả càng nghe, tâm tình càng trở nên trầm trọng.
Qua hai tháng nữa, chờ cậu tròn 22 tuổi, liền cùng với Lục Hình Văn đi đăng ký kết hôn, đem cuộc hôn nhân giả này kéo dài đền ba năm.
Kết hôn…….
Phí Khả hơi mù mịt bất an, giống như một đứa trẻ lạc đường. Cậu ngồi ở đây, ở một phòng ăn được trang trí tinh xảo, ngồi bên cạnh là đại ảnh đế mà từ nhỏ cậu đã thấy trên tivi, nhưng cậu có cảm giác không thực. Giống như một giây sau mà có người nói với cậu, Phí Khả đi thôi. Cậu đứng dậy, nhưng không biết nên đi hướng nào.
Trong chớp mắt cậu giống như quay lại ngày đó, lúc cậu 5 tuổi, cha cậu kéo hành lý, đầu không quay lại mà bỏ đi, ông ấy thậm chí cũng không quay đầu nhìn Phí Khả một lần nào.
Cậu lúc đó vẫn còn nhỏ, nhỏ đến mức không nhớ rõ ngày tháng, không nhớ rõ là mùa nào, nhưng vẫn nhớ rõ cái cảm giác mù mịt lúc cậu đứng ở cửa nhìn ông ấy xuống lầu, nghe tiếng bước chân biến mất trên hành lang.
“Phí Khả?”
Phí Khả đột ngột hồi thần, phát hiện tất cả mọi người trong phòng đều nhìn mình.
“Điện thoại em reo kìa.” Miêu Hân nói, chỉ cậu cái điện thoại mà cậu để lên bàn đang rung, “Sao lại thất thần rồi?”
Màn hình điện thoại hiển thị là mẹ gọi đến.
Phí Khả đứng dậy, cười cười xin lỗi: “Em ra ngoài nghe điện thoại.”
Phí Khả không bắt máy, đi thẳng đến nhà vệ sinh, đi vào ngăn riêng đóng cửa lại, mới gọi lại. Cậu không muốn ở trong phòng ăn, trước mặt mọi người giải thích quan hệ của cậu và Lục Hình Văn.
“A lô, mẹ?”
“Đang ở ngoài ăn cơm, lúc nãy không nghe thấy.”
“Qua thời gian này con sẽ về nhà, lúc đó sẽ nói chi tiết cho mẹ.”
“Con về nhà một mình.”
“Không, anh ấy rất bận. Không phải, là bận thật đấy.”
“Đúng a, mẹ kêu em trai lên mạng tìm thông tin cho mẹ xem, là bận thật mà, không phải gạt mẹ đâu. Mẹ đừng lo lắng lung tung, chờ con về nhà con nói mẹ nghe, người khác còn đang đợi con.”
Sau khi cúp điện thoại, Phí Khả ngồi ở phòng ngăn một chút, cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn phải kiên trì tiếp thôi.
Cậu mở cửa phòng ngăn ra ngoài, ngoài ý muốn nhìn thấy Lục Hình Văn ở ngoài.
Phí Khả không tiện tránh đi, đi đến bên cạnh Lục Hình Văn rửa tay.
“Cậu có thể nói rõ với người nhà.” Lục Hình Văn đột nhiên nói.
Phí Khả ngẩn người: “Cái gì?”
“Việc kết hôn giả.” Lục Hình Văn nhỏ giọng nói.
Phí Khả không kịp phản ứng, Lục Hình Văn không kiên nhẫn nói: “Loại chuyện này, không giấu được người nhà, những chuyện tiếp theo còn rắc rối hơn, cậu có thể trực tiếp nói thật với họ.”
Lục Hình Văn nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Đừng nói với Phùng Kiệt.”
Nói xong liền nhanh chóng bước ra.
Phí Khả hồi thần, vội vàng đi theo, cậu đi phía sau Lục Hình Văn, giống như một stalker nhỏ. Thân hình của Lục Hình Văn lớn, từ sau lưng nhìn tới, lưng vai rộng, so với Phí Khả, giống như, giống như là bọn lão đại.
Tuy rằng miệng luôn oán cậu phiền phức, nhưng thực tế lại luôn chăm sóc cậu. Mỗi ngày đều mở đèn đến tối để chờ cửa cậu, có cái gì ngon đều chừa lại cho cậu ăn, giúp cậu điểm danh, thay cậu cầu tình trước mặt giáo viên……
Phí Khả đối với ý tốt của người khác, đều mẫn cảm.
Cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Hình Văn quay đầu nhìn cậu một cái, không nói thêm gì.
Lúc đến kịch trường, Phùng Kiệt dặn dò: “Kịch thoại dài hai giờ đồng hồ, tôi không đi cùng các cậu, tôi xem không hiểu những thứ của nghệ thuật gia các cậu, rất buồn ngủ. Sau khi đi ra thì các cậu cùng nhau ăn tối, chỗ đã đặt rồi. Đến lúc đó có thể là sẽ có không ít paparazzi cùng đi theo, tôi dùng danh của hai cậu đặt cho bọn họ trà nước điểm tâm, các cậu lúc đi ra ngoài nhớ cười với bọn họ một chút. Đám người này chí ít sẽ theo các cậu nửa năm một năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy a.”
“Vốn dĩ tôi muốn sắp xếp cho các cậu hoạt động nào nhẹ nhàng chút, nhưng Hình Văn trước đã muốn coi thoại kịch này rồi, mấy ngày nay bận quá, chỉ có tối hôm nay rảnh chút. Ngày mai cậu ấy lại phải chạy đi quảng bá phim ở chỗ khác, chỉ có thể xem vào tối nay. Nếu cậu thấy buồn ngủ quá, thì cứ yên tâm mà ngủ đi, không cần để ý.” Phùng Kiệt cuối cùng trước khi xuống xe nói với Phí Khả.
Phí Khả hơi nghi hoặc nghe mấy câu cuối cùng của Phùng Kiệt, dù bản thân không có mấy tế bào nghệ thuật, cũng không thể cùng ảnh đế coi kịch thoại đến mức ngủ quên mất chứ.
Sự thật chứng mình, Phí Khả vẫn còn quá non trẻ.
Khi xuống xe, Lục Hình Văn giống như biến thành một người khác. Vẫn nguyên bộ y phục đó, vẫn là đôi kính đen khốc khốc đó, nhưng khí chất toàn thân của hắn đều biến đổi, hắn chỉ cần bất quá cười nhẹ nhẹ một chút, liền làm người ta cảm thấy giống như đắm mình trong gió xuân.
Tất cả những biểu tình không kiên nhẫn, cảm giác xa cách cự tuyệt của hắn, tất cả đều thu hết lại.
Giống như có tới hai nhân cách.
Lúc đi vào kịch trường, Lục Hình Văn sáp lại gần tai của Phí Khả, giống như muốn nói cái gì. Phí Khả liền nhanh chóng tập trung nghe, nhưng cái gì cũng không nghe được. Cậu nghi hoặc nhìn nhìn Lục Hình Văn, Lục Hình Văn thấp giọng nói: “Giả vờ là người yêu, tự nhiên chút, mấy cái này cậu đều không hiểu sao? Có cặp đôi nào mà khi quen nhau lúc xếp hàng đến một câu cũng không nói chuyện không? Cái này giống logic của người bình thường sao?”
Rõ ràng là lời giáo huấn, nhưng biểu tình của Lục Hình Văn rất ấm áp, giống nhưng đang chẳng qua là nói một câu nói “Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ” bình thường.
“A, được, xin lỗi, em biết rồi.” Phí Khả vội trả lời, cố gắng làm ra biểu tình giống Lục Hình Văn.
Có lẽ không làm tốt được, bởi vì Phí Khả thấy bản thân cười rất cứng ngắc.
Kịch trường rất đẹp, chỗ ngồi có tầm hai ba trăm chỗ. Phí Khả chưa từng xem thoại kịch, không biết kịch trường như vầy là lớn hay nhỏ. Bọn họ ngồi rất gần sân khấu, khi ánh đèn tắt đi, Lục Hình Văn liền ngồi thẳng, tháo kính đen xuống.
Tên vở kịch là “Một ngày”.
Màn đầu tiên bắt đầu, Phí Khả liền hiểu.
Sân khấu không có người. Chỉ có một cái máy chiếu, không ngừng phát ra lời thoại, từ một người đàn ông có đôi mắt mí mắt nặng trĩu mà phát ra.
Toàn bộ hai ba trăm người trong vòng mười phút từ lúc bắt đầu vở kịch đều nhìn vào một cái sân khấu không một bóng người.
Chỉ có phông nền, nói là phông nền thực ra chỉ có một cái giường. Trên giường thậm chí cũng không có chăn nệm, chỉ có một tấm plastic màu trắng thật to. Phí Khả nhớ tấm plastic này rất rõ, là bởi vì hai tiếng đồng hồ tiếp theo, tấm plastic này lần lượt đóng vai là chăn mềm, y phục, áo mưa, tấm trải picnic, rèm cửa, thảm sàn, nước biển v.v.
May mà mười phút sau cũng có diễn viên lên sàn.
Phí Khả kiên trì được đại khái là một tiếng đồng hồ, thì không còn kiên trì nổi nữa.
Cậu chưa từng xem qua loại kịch này, cái này là loại hình gì a? Toàn bộ người đều là một đống lời thoại nội tâm, một đống lời bộc bạch, một đống biểu hiện tình cảm. Đổi cảnh không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, giây trước vẫn còn người nói lời thoại, giây tiếp theo liền đứng lên bắt đầu đem cái bàn đến chỗ này, cái ghế đến chỗ kia, trải tấm plastic màu trắng ra, thế là biến cảnh công ty thành cảnh quán ăn.
Phí Khả lén nhìn Lục Hình Văn vô số lần, Lục Hình Văn xem tới mức nhập thần, thậm chí không thấy Phí Khả quay đầu nhìn mấy lần.
Phí Khả bắt đầu tự hoài nghi trình độ thưởng thức nghệ thuật của bản thân.
Hoài nghi một lúc sau, Phí Khả liền ngủ mất.
Lúc Phí Khả được gọi dậy, các diễn viên đang chuẩn bị hạ màn.
Lục Hình Văn quay đầu, dùng biểu cảm cười cười nói: “Hạ màn rồi, vỗ tay, mỉm cười. Sau khi đèn sáng, đám paparazi sẽ bắt đầu chụp hình.”
Phí Khả nhanh chóng xoa xoa mắt, nặn ra bộ mặt tươi cười, có chút lúng túng.
Cậu thế mà lại ở cạnh Lục Hình Văn xem kịch, lại còn xem tới nỗi ngủ mất tiêu…
Lúc ra khỏi kịch trường, sắc trời đã tối, Lục Hình Văn đi rất gần Phí Khả, gần đến nỗi Phí Khả có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt.
Một loại mùi hương rất dễ chịu.
Đã vào giới giải trí một năm rồi, Phí Khả vẫn không quen với việc xịt nước hoa. Mỗi lần xịt đều cảm thấy quái quái, giống như mùi hương không thích hợp, lại giống như bản thân mình mới là thứ không thích hợp. Miêu Hân có đưa cho cậu mấy bình nước hoa, cậu dùng tới dùng lui toàn thân đều không thuận, liền dứt khoát cất đi, không dùng nữa.
Thật ra, không chỉ là nước hoa, rất nhiều chuyện Phí Khả đều vẫn chưa thể thích ứng được. Cậu giống như một con người bình thường đột nhiên bị đẩy lên sân khấu, mặc y phục diễn xuất lộng lẫy, đứng dưới ánh đèn sân khấu chói sáng, co tay thu chân, chỉ cảm thấy bản thân không thuộc về sân khấu, không biết phải làm động tác nào mới tính là đẹp mắt.
Nhưng Lục Hình Văn không như thế, nhất cử nhất động của hắn, trời sinh là đại minh tinh.
Lục Hình Văn lúc đi vào kịch trường đã đeo kính đen, mang khẩu trang đội nón lưỡi trai, không ai nhận ra hắn, nhưng đều bị hắn thu hút, lúc đi vào hay đi ra, ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn hắn. Phí Khả thậm chí có thể nghe người ta nhỏ giọng thảo luận là có thể là diễn viên nào đó, khí chất tốt như vậy.
Không lộ diện, Lục Hình Văn vẫn có thể là tâm điểm của đám đông.
Phí Khả đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của nước hoa, giống như hooc môn của Lục Hình Văn bay hơi trong không khí, làm người ta bị cám dỗ.
“Lưng thẳng lên.”
Đến đường dẫn vào bãi giữ xe, Lục Hình Văn đột nhiên sắp lại gần, nhỏ giọng mắng.
“Hiện tại mỗi giây mỗi phút đều có người chụp hình, cậu cứ giữ trạng thái này à?”
“A?” Phí Khả nghe thấy liền lập tức thẳng lưng, có chút sợ sệt, cảm thấy bản thân tay chân đều luống cuống.
“Nói Miêu Hân sắp xếp cho cậu một khóa học hình thể đi.”
“Được, được ạ…” Phí Khả liên tục gật đầu.
Nơi ăn tối là một nhà hàng Lục Hình Văn hay đến, tính bảo mật rất tốt. Phí Khả vào phòng riêng liền phát hiện Phùng Kiệt và Miêu Hân đều ở đó, còn có trợ lý của Lục Hình Văn Lương Hoa.
“Thoại kịch xem thấy thế nào?” Phùng Kiệt cười hỏi.
Phí Khả ngại ngùng cười cười, nói thật: “Xem không hiểu, khúc sau em ngủ mất.”
Phùng Kiệt phá ra cười một trận, cười đến tận lúc Phí Khả đã an vị xong.
Mình buồn cười như vậy sao?
Món ăn đưa lên mấy lượt Phùng Kiệt mới ngừng lại, nói: “Tôi đã nói là làm thực nghiệm thoại kịch không đáng trông cậy mà, khẳng định là không ai xem, xem cũng xem không hiểu.”
Thực nghiệm thoại kịch? Phí Khả không hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi, chờ về đến nhà lại tự mình tra xem, coi như là làm bài tập.
Kết quả là bị Miêu Hân bán đứng: “Ở đại học Phí Khả học toán, kịch hay biểu diễn đều không quá hiểu, còn nhiều thứ cậu ấy không hiểu lắm, vẫn còn đang học.”
Phùng Kiệt lúc này mới dặn dò một câu: “Không hiểu cũng không sao, thật ra đều là bất thình lình kéo cậu đến xem thôi. Nhưng tác phẩm của Hình Văn, cậu phải hiểu một chút, đừng để đến lúc ký giả hỏi, trở tay không kịp.”
Phí Khả gật đầu liên tục.
“Sau này đừng nhận mấy bộ phim rác.” Lục Hình Văn nói, không thề lưu tình, “Xem một phút cũng không chịu nổi.”
Phí Khả xấu hổ, ảnh để cũng rảnh rỗi xem mấy bộ phim thần tượng cậu đóng hả?
Phùng Kiệt giải thích: “Từ lúc này trở đi, ít nhất là trong vòng ba năm, hai người là một đôi. Hoạt động của Phí Khả không thể tùy tiện giống trước đây, cần phải chọn lựa kỹ. Mấy thứ không có đẳng cấp, không nhận.”
Miêu Hân vội vàng nói được.
Miêu Hân đã nói qua với cậu, trong ba năm tới, công ty đem cậu sắp xếp trong ê kíp của Lục Hình Văn. Sau này bất kỳ hoạt động hay nhận phim gì, đều thông qua team của Lục Hình Văn bàn bạc rồi mới quyết định.
Miêu Hân nói với cậu, đây là cơ hội lớn. Vì hình tượng của Lục Hình Văn, bọn họ sẽ cố gắng là sắp xếp tốt các hoạt động của Phí Khả.
Mà chuyện duy nhất mà Phí Khả phải làm tốt, là trong năm tới diễn tốt vai người yêu của ảnh đế, đồng thời tận lực tranh thủ tài nguyên. Sau ba năm là một người đã ly dị, loại thân phận này, mà còn muốn đi theo con đường tiểu thịt tươi, thì có chút không hợp rồi.
Cả phòng ăn, Phùng Kiệt, Lương Hoa cùng với Miêu Hân liên tục thương lượng thảo luận các kế hoạch tiếp theo.
Phí Khả càng nghe, tâm tình càng trở nên trầm trọng.
Qua hai tháng nữa, chờ cậu tròn 22 tuổi, liền cùng với Lục Hình Văn đi đăng ký kết hôn, đem cuộc hôn nhân giả này kéo dài đền ba năm.
Kết hôn…….
Phí Khả hơi mù mịt bất an, giống như một đứa trẻ lạc đường. Cậu ngồi ở đây, ở một phòng ăn được trang trí tinh xảo, ngồi bên cạnh là đại ảnh đế mà từ nhỏ cậu đã thấy trên tivi, nhưng cậu có cảm giác không thực. Giống như một giây sau mà có người nói với cậu, Phí Khả đi thôi. Cậu đứng dậy, nhưng không biết nên đi hướng nào.
Trong chớp mắt cậu giống như quay lại ngày đó, lúc cậu 5 tuổi, cha cậu kéo hành lý, đầu không quay lại mà bỏ đi, ông ấy thậm chí cũng không quay đầu nhìn Phí Khả một lần nào.
Cậu lúc đó vẫn còn nhỏ, nhỏ đến mức không nhớ rõ ngày tháng, không nhớ rõ là mùa nào, nhưng vẫn nhớ rõ cái cảm giác mù mịt lúc cậu đứng ở cửa nhìn ông ấy xuống lầu, nghe tiếng bước chân biến mất trên hành lang.
“Phí Khả?”
Phí Khả đột ngột hồi thần, phát hiện tất cả mọi người trong phòng đều nhìn mình.
“Điện thoại em reo kìa.” Miêu Hân nói, chỉ cậu cái điện thoại mà cậu để lên bàn đang rung, “Sao lại thất thần rồi?”
Màn hình điện thoại hiển thị là mẹ gọi đến.
Phí Khả đứng dậy, cười cười xin lỗi: “Em ra ngoài nghe điện thoại.”
Phí Khả không bắt máy, đi thẳng đến nhà vệ sinh, đi vào ngăn riêng đóng cửa lại, mới gọi lại. Cậu không muốn ở trong phòng ăn, trước mặt mọi người giải thích quan hệ của cậu và Lục Hình Văn.
“A lô, mẹ?”
“Đang ở ngoài ăn cơm, lúc nãy không nghe thấy.”
“Qua thời gian này con sẽ về nhà, lúc đó sẽ nói chi tiết cho mẹ.”
“Con về nhà một mình.”
“Không, anh ấy rất bận. Không phải, là bận thật đấy.”
“Đúng a, mẹ kêu em trai lên mạng tìm thông tin cho mẹ xem, là bận thật mà, không phải gạt mẹ đâu. Mẹ đừng lo lắng lung tung, chờ con về nhà con nói mẹ nghe, người khác còn đang đợi con.”
Sau khi cúp điện thoại, Phí Khả ngồi ở phòng ngăn một chút, cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn phải kiên trì tiếp thôi.
Cậu mở cửa phòng ngăn ra ngoài, ngoài ý muốn nhìn thấy Lục Hình Văn ở ngoài.
Phí Khả không tiện tránh đi, đi đến bên cạnh Lục Hình Văn rửa tay.
“Cậu có thể nói rõ với người nhà.” Lục Hình Văn đột nhiên nói.
Phí Khả ngẩn người: “Cái gì?”
“Việc kết hôn giả.” Lục Hình Văn nhỏ giọng nói.
Phí Khả không kịp phản ứng, Lục Hình Văn không kiên nhẫn nói: “Loại chuyện này, không giấu được người nhà, những chuyện tiếp theo còn rắc rối hơn, cậu có thể trực tiếp nói thật với họ.”
Lục Hình Văn nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Đừng nói với Phùng Kiệt.”
Nói xong liền nhanh chóng bước ra.
Phí Khả hồi thần, vội vàng đi theo, cậu đi phía sau Lục Hình Văn, giống như một stalker nhỏ. Thân hình của Lục Hình Văn lớn, từ sau lưng nhìn tới, lưng vai rộng, so với Phí Khả, giống như, giống như là bọn lão đại.
Tuy rằng miệng luôn oán cậu phiền phức, nhưng thực tế lại luôn chăm sóc cậu. Mỗi ngày đều mở đèn đến tối để chờ cửa cậu, có cái gì ngon đều chừa lại cho cậu ăn, giúp cậu điểm danh, thay cậu cầu tình trước mặt giáo viên……
Phí Khả đối với ý tốt của người khác, đều mẫn cảm.
Cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Hình Văn quay đầu nhìn cậu một cái, không nói thêm gì.
Danh sách chương