Hạ tuần tháng hai, đoàn phim trước khi bấm máy, tổ chức cuộc họp đọc kịch bản lần đầu tiên.

Tất cả các nhân vật chính đều đến, cùng với đạo diễn, biên kịch thảo luận các tình tiết phim.

Bối cảnh phim là vào 10 năm trước ở thành Đông Minh, vì thế những cảnh ngoại cảnh chủ yếu sẽ quay ở thành Đông Minh. Nhưng đường Phổ Khê 10 năm trước ra sớm không còn, những khu nhà cũ cũng đã sớm bị dỡ bỏ. Vì để tìm ra bầu không khí của đường Phổ Khê 10 năm trước, cơ hồ là tất cả cảnh vật, đều được quay được dựng lại ở trường quay, phù hợp hoàn hảo với cảnh thật đặc sắc của thời đại 10 năm trước.

Đại đa số những cảnh quay trong nhà trong phim sẽ được quay ở trường quay, sau đó mới quay lại thành Đông Minh, hoàn thành một số ít các cảnh quay ngoại cảnh.

Hạ tuần tháng 2, Lục Hình Văn và Phí Khả sắp xếp hành lý, bay đến trường quay, chính thức tiến tổ.

Trường quay ở đây là dạng phim trường nhỏ, điều kiện có hạn, phòng khách sạn tốt nhất cũng chỉ là dạng căn hộ nhỉnh hơn phòng ở thông thường một chút.

Lâm Nguyên Sinh không biết quan hệ thực sự của bọn họ, cho nên trước hết đã nói với Lục Hình Văn, hy vọng hai người lúc đang quay phim, phân phòng ở. Phí Khả không có kinh nghiệm quay phim, cố gắng mà bảo trì trạng thái nhân vật, để giúp cậu phát huy diễn xuất. Trong phim hai người hoàn toàn không phải là loại quan hệ thân thiết tới mức ngủ chung một giường, vì thế lúc đang quay thì tạm thời quên đi quan hệ phu phu của bọn họ thì tốt hơn.

Lục Hình Văn đồng ý, biểu thị bọn họ ở trong căn hộ, lúc quay phim sẽ tuyệt đối phân phòng ngủ, không vi phạm lệnh cấm của đạo diễn.

Phí Khả nghe thấy yêu cầu của Lâm Nguyên Sinh, có chút dở khóc dở cười. Nhưng đồng thời cũng dần dần nhận thức được, quay phim điện ảnh hoàn toàn không giống với quay phim truyền hình.

Loại trải nghiệm này, lúc họp đọc kịch bản càng sâu sắc hơn.

Lần đầu tiên họp đọc kịch bản bắt đầu từ hai giờ rưỡi chiều, kéo dài tới mười hai giờ tối.

Lúc hai giờ 20 phút, mọi người đã tập hợp đầy đủ ở phòng hội nghị của khách sạn. Mọi người chào hỏi đơn giản, trong tay cầm cuốn kịch bản ghi chú chi chít.

Chỗ ngồi là do đoàn phim sắp xếp, Phí Khả không ngồi cùng với Lục Hình Văn, mà ngồi cùng với “cha mẹ” của mình. Diễn viên đóng vai Bàn ca là một vị 40 tuổi, tên là Tằng Khải Bân, mẹ của Tiểu Hòa là một diễn viên đã đoạt được giải thưởng nữ phụ xuất sắc của Kim Vũ tên là Lữ Hạm.

Hai người vừa tới, liền cười híp mí mà chào hỏi Phí Khả, giống như là rất dễ ở chung.

Lục Hình Văn và diễn viên đóng vai A Thiên Trần Tư Dục ngồi cùng nhau.

Đạo diễn và biên kịch trước tiên nói sơ qua kịch bản của, sau đó mời từng diễn viên “giới thiệu chính mình”.

Đây là một thói quen của Lâm Nguyên Sinh, để tự diễn viên giới thiệu nhân vật chính mình thủ vai, vừa để người khác quen thuộc hiểu rõ nhân vật đó, cũng có thể hiểu được trình độ lý giải nhân vật của bản thân diễn viên.

Mỗi diễn viên tốn chừng 2-5 phút  để “giới thiệu chính mình”, sau đó đạo diễn và biên kịch sẽ bổ sung thêm một chút, mọi người cùng nhau thảo luận sâu thêm.

Có lúc, một vai chính có thể thảo luận sâu đến hơn một tiếng đồng hồ. Đoàn phim của Lâm Nguyên Sinh thường vào buổi họp đọc kịch bản đầu tiên này, không kịp đọc hết lời thoại trong kịch bản thì đã qua hết một ngày.

Lục Hình Văn đã nhắc trước với Phí Khả về thói quen này của Lâm Nguyên Sinh, Phí Khả cũng đã chuẩn bị rồi. Cho dù vậy, Phí Khả vẫn bị thái độ nghiêm túc của các diễn diễn trong đoàn phim làm cho sững sờ. Cơ hồ là mỗi một người đối với nhân vật của mình, đều đào ra rất nhiều rất nhiều những góc khuất sâu, những thứ lúc Phí Khả xem kịch bản đều chưa từng nghĩ tới, chưa từng phát hiện ra.

Cậu và Lục Hình Văn đã cùng nhau đọc kịch bản gần một tháng, nhưng lúc Lục Hình Văn giới thiệu nhân vật Lý Tề, cậu cảm thấy giống như đó là một Lý Tề xa lạ, cậu chưng từng biết qua.

Lục Hình Văn dùng một ngữ khí dứt khoát, không giống với lúc bình thường để giới thiệu Lý Tề.

Lý Tề là một người bình thường, học vấn không cao, nhưng y là một người tốt, từ nhỏ, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cha mẹ quan tâm con cái, nhưng vào lúc y mười mấy tuổi thì gặp phải khó khăn trong cuộc sống --- mẹ y bệnh nặng qua đời. Mẹ y ấm áp, dịu dàng, hiền lành, mất đi bà là một cú đả kích vô cùng lớn đối với ba người còn lại. Vì thế lúc cha y bị bệnh, hai anh em y không hề do dự mà chuyển đến thành thị, cố gắng hết sức mình muốn giữ lại gia đình này.

Y tuyệt đối không phải là một nhân vật anh hùng quả cảm gì, y rất bình thường, vô cùng bình thường. Thậm chí ở trong thành thị chỉ tìm công việc chân tay giản đơn do đồng hương giới thiệu, không có dũng khí để liều mạng. Vì thế khi em gái kiên quyết muốn đổi công việc, y cũng ngăn cản không nổi.

Y chỉ là một người bị bức đến tuyệt lộ, không còn chút hy vọng nào. Một con người nếu như không còn chút hy vọng nào, thì tự nhiên cái gì cũng không sợ, báo thù là mục tiêu duy nhất của y.

Y rất bình thường, nhưng ngày qua ngày làm việc tay chân nặng nhọc, cùng với biến cố lớn của gia đình, đã tôi luyện thậm chí là thay đổi tâm trí của y. Y ngoan cường giống như một hòn đá ven đường, y tuyệt đối không thể buông được mong muốn báo thù của chính mình.

Trong lòng y quá khổ rồi, Lục Hình Văn nói, quá khổ sở rồi, cuộc sống sao mà có thể khổ đến như vậy.

Phí Khả dường như bị mê hoặc mà dính mắt vào Lục Hình Văn, mỗi một người ở đây, lực chú ý đều tập trung lên người Lục Hình Văn.

Chỉ là làm giới thiệu nhân vật, Lục Hình Văn lại giống như làm ra một vở kịch độc thoại. Ngữ khí của anh, biểu cảm của anh, anh yên tĩnh mà ngồi ở đó, không hề hóa trang, không mặc trang phục diễn, nhưng tất cả mọi người đều biết, đó là Lý Tề đang nói.

Lúc anh nói, cuộc sống sao mà có thể khổ đến như vậy, Phí Khả có chút muốn xung động muốn bật khóc thật lớn.

Mà Lữ Hạm ngồi kế bên Phí Khả, đã rưng rưng nước mắt.

Tằng Khải Bân lúc giới thiệu nhân vật, đã nhắc tới vài câu về bối cảnh gia đình của Bàn ca trong nguyên tác. Hắn lúc nhỏ sống trong một gia đình bình thường có chút bần cùng, cha của Bàn ca là một nhân viên vận chuyển hàng hóa trong siêu thị, làm những công việc chân tay đơn giản, sau khi tan ca thì thích uống rượu đánh mạt chược, không hề quan tâm đến con trai. Mẹ của Bàn ca là một công nhân vệ sinh, mỗi ngày từ sáng sớm là phải thức dậy đi quét đường phố. Bàn ca thường bị bạn học cười gia cảnh của mình, trong lòng căm hận. Bàn ca có hơi tự ti, sau khi kết hôn với mẹ của Tiểu Hòa, có lẽ vì cái sự tự tin giấu kín trong lòng này, vì để chiếm cứ vị trí cao hơn trong gia đình, hắn chọn dùng vũ lực, để chứng tỏ sự tồn tại của bản thân, khoe khoang lực khống chế của chính mình. Hắn không phải là không quan tâm đến vợ con, ngược lại, vợ con đối với hắn là rất quan trọng. Vì sự tồn tại của hai kẻ yếu thế này, hắn mới cảm thấy bản thân có chút địa vị, là chủ một gia đình, mà không phải là một tên lưu manh ở bên ngoài bị người ta kêu đến gọi đi.

Lữ Hạm nói, mẹ của Tiểu Hòa, là một phụ nữ tính cách nhu nhược. Bà yêu Tiểu Hòa, tình yêu của bà thể hiện ở chỗ, chồng bà căn bản là không có ích gì, bà phải dựa vào chính mình để đem lại phí dụng cho cả nhà, tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn, thậm chí tiền cho chồng uống rượu, vậy mà bà vẫn có thể từ những chi phí nặng nề đó xuất ra một phần tiền cơm nước cho Tiểu Hòa. Mười năm trước ở thành Đông Minh, một ngày 25 tệ tiền cơm nước không tính là nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không phải là ít, đối với một học sinh mà nói, có thể ăn được không tệ rồi. Bà không có đi học nhiều, không biết cách vận dụng luật pháp để bảo vệ chính mình. Bà có hơi u mê ngu dốt của một người không được đi học, luôn nghĩ là cứ sống ngày qua ngày, rồi sẽ đến một ngày, cha của Tiểu Hòa sẽ tốt hơn.

Chỉ là giới thiệu đơn giản, nhưng Phí Khả ngồi kế bên hai vị diễn viên này, đột nhiên thấy trái tim giống như bị chìm xuống, không hề kích động, khẩn trương, mà chỉ sót lại nặng nề, cuộc sống thật nặng nề.

Cậu biến thành Tiểu Hòa, mà cha mẹ đang ở bên cạnh, lạnh lùng mà phân tích chính mình.

Tới lượt cậu.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cậu.

Lục Hình Văn thì lại không nhìn cậu, cúi đầu đọc kịch bản trong tay anh.

Phí Khả biết mỗi một người ngồi ở đây đều hiểu rõ Tiểu Hòa, biết là Tiểu Hòa là dạng người như thế nào, nhưng cậu lại cần nói lại một lần nữa.

“Tôi….” Phí Khả mở miệng, phát ra âm thanh đầu tiên, có chút gượng gạo, “Tôi là Phương Gia Hòa, Gia Hòa trong “gia hòa vạn sự hưng”, nhưng gia đình của tôi thì không có chút “hòa” nào. Tôi đối với cha mẹ mình…. Cảm thấy rất thất vọng.”

Trong kịch bản chỉ có nhân vật, địa điểm và lời thoại, cơ hồ không có cảm xúc, cũng không có đề cập Tiểu Hòa đối với cha mẹ là cảm xúc gì. Đây là Phí Khả lúc đọc xong kịch bản, tự mình tìm tòi ra, cũng là tình cảm mà cậu đã giao phó cho Tiểu Hòa lúc viết tiểu sử nhân vật.

Trong chốc lát, cậu cảm thấy giống như chính mình đang đem hết suy nghĩ, tình cảm và nội tâm ra cho mọi người trần trụi đánh giá.

Cậu liếc nhìn Lục Hình Văn, Lục Hình Văn vẫn đang xem kịch bản như cũ, giống như không có nghe.

Cậu cắn chặt răng, nói tiếp: “Tôi đối với cha mình cảm thấy rất thất vọng, tôi hy vọng ông có thể phấn chấn lên, có thể là một người lớn trong gia đình đàng hoàng, không đánh người, không uống rượu, không cờ bạc, thỉnh thoảng quan tâm đến thành tích của tôi một chút, mắng tôi một chút, nhưng ông không làm được. Tôi đối với mẹ cảm thấy thất vọng, tôi hy vọng bà dũng cảm một chút, dắt tôi đi khỏi đây, nhưng bà cũng không làm được.”

“Tôi đã học lớp 12 rồi, thành tích cũng không quá tốt, nhưng tôi muốn cố gắng một chút, đậu được trường chính quy, rời khỏi chỗ này. Tôi không biết hướng đi khác của mình là gì, chỉ biết là phải đậu đại học. Vì thế lúc tôi biết cha tôi tính toán cho tôi ở thành Đông Minh học đại học, tùy tiện đậu cái trường nào đó, sau đó tiếp tục thay ông ấy giao hàng, tôi rất tuyệt vọng. Tôi có lúc muốn… giết chết ông ta.”

Phí Khả hít thở thật sâu.

Gia đình Tiểu Hòa làm đạo diễn cảm thấy hứng thú, y cùng biên kịch thảo luận một lúc, lại hỏi Tằng Khải Bân Lữ Hạm thêm mấy câu.

Giữa buổi mọi người ăn cơm hộp đơn giản, lại bắt đầu thảo luận kịch liệt.

Lý Tề và A Thiên là hai nhân vật được thảo luận nhiều nhất, cũng là nhân vật có đất diễn nhiều nhất.

Nhân vật A Thiên và Lý Tề tương phản, gia cảnh của A Thiên ưu việt, được giáo dục đàng hoàng, tốt nghiệp trường cảnh sát, là thạc sĩ ngành tội phạm học. Ở cơ sở nghiêm túc làm việc, lại vì vô tình động tới lợi ích của cấp cao, mà bị phái đi làm một nội ứng nhỏ.

A Thiên là một tuýp nhân vật anh hùng, anh muốn làm một đại biểu cho chính nghĩa, muốn trừ bạo an dân.

Sự nghiệp của anh có chút không như ý, nhưng cuộc đời lại thuận lợi.

Loại người như A Thiên có muốn khuyên Lý Tề quay đầu, cũng khuyên không nổi.

Mọi người trước tiên đọc qua kịch bản một lần, sau đó mỗi một tuần, đạo diễn, diễn viên, biên kịch sẽ họp một lần, luyện tập phần diễn trong tuần đó một lần, thảo luận một lần.

Quay phim của Lâm Nguyên Sinh, nhất định có mặt đầy đủ, nhất định phải bỏ hết các công việc khác qua một bên, chuyên tâm mà quay phim.

Bất kỳ buổi thảo luận mà nào vô cớ vắng mặt, đều làm Lâm Nguyên Sinh phừng phừng lửa giận.

Thời gian quá lâu, tinh thần mọi người có chút chịu không nổi. Uống cà phê, uống trà, Lâm Nguyên Sinh và biên kịch đã sớm đốt thuốc lá, phì phèo nhả khói.

Phí Khả cầm kịch bản, chuyên tâm nghe Tằng Khải Bân vừa hút thuốc vừa đọc kịch bản.

Bàn ca thích hút thuốc thích uống rượu, vì thế Tằng Khải Bân vừa hút thuốc vừa đọc lời thoại, ngược lại rất hợp với nhân vật.

Chỗ ngồi của Phí Khả gần đạo diễn, biên kịch, lúc này giống như là bị bao vây bởi khói thuốc của mấy người này. Cậu ho vài tiếng, uống vài hớp nước.

Đợi Tằng Khải Bân đọc xong một đoạn thoại, thanh âm của Lục Hình Văn đột nhiên vang lên.

“Phí Khả.”

Phí Khả vội vàng ngẩng đầu, Lục Hình Văn ở đầu bàn bên kia vẫy tay với cậu, ý gọi cậu qua đó.

Sau khi bắt đầu họp để đọc kịch bản, đây là lần đầu tiên Lục Hình Văn gọi và nói chuyện với cậu, trước đó ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cậu, tự dưng làm cho Phí Khả cảm thấy có hơi xa lạ.

Mọi người xung quanh có lúc đứng dây đi vệ sinh, hoặc là đi rót nước. Vì thế Phí Khả nhìn đạo diễn một cái, thấy không ai chú ý, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Lục Hình Văn, nhẹ giọng hỏi anh: “Có chuyện gì?”

Lục Hình Văn kéo một cái ghế qua, để sát bên cạnh chỗ ngồi của anh, nói: “Em ngồi ở đây.”

Tằng Khải Bân lại sắp đọc lời thoại, Phí Khả không dám mở miệng nói chuyện, ánh mắt đầy bối rối, không biết Lục Hình Văn tại sao lại đột nhiên gọi mình qua, cũng không biết bản thân mình có thể đổi chỗ ngồi hay không.

Lục Hình Văn vỗ vỗ cái ghế, Phí Khả chỉ có thể ngồi xuống trước.

“Lão Lục, cậu làm gì đấy? Kêu Tiểu Hòa của chúng tôi qua đó, cha mẹ cậu ấy còn ngồi ở đây này.” Lâm Nguyên Sinh đột nhiên mở miệng.

Lâm Nguyên Sinh lúc làm việc rất nghiêm túc, mở miệng như vậy, ánh mắt mọi người đều quét tới đây.

Lục Hình Văn giữ tay Phí Khả, không cho cậu đứng lên, tự mình bình tĩnh nói: “Để em ấy qua đó hít khói thuốc gián tiếp của mấy người hả? Không có lợi cho sức khỏe của bạn nhỏ.”

Lục Hình Văn rất thích gọi Phí Khả là bạn nhỏ, Lý Tề trong phim cũng từng gọi Tiểu Hòa là bạn nhỏ.

Nhưng lúc này nghe hai chữ “bạn nhỏ” này, quả thật là tràn đầy cưng chiều.

Lâm Nguyên Sinh vốn muốn Phí Khả ngồi kế bên Tằng Khải Bân Lữ Hạm, quen thuộc một chút, có lợi cho việc nhập vai. Nhưng bây giờ bị Lục Hình Văn chặn lại, nhìn nhìn thuốc lá trong tay mình, chỉ có thể nói: “Cậu cmn…”

Mọi người bật cười.

Phí Khả ngồi cạnh Lục Hình Văn, cầm kịch bản che mặt, cậu không cười, ngược lại, trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Lúc Lục Hình Văn hóa thân thành Lý Tề, đối với Tiểu Hòa rất xa lạ. Anh không nhìn Phí Khả là bình thường, nhưng trong lòng Phí Khả thế mà lại hoảng hốt, giống như một chút chó con bị chủ nhân bỏ rơi.

Rất sợ chủ nhân không để ý tới nó, quên mất nó.

Tác giả muốn nói: bộ phim này tôi sẽ viết rất chi tiết, vì bộ phim này đối với phát triển tình cảm của hai người có liên quan rất mật thiết.

Dịch giả: rồi xong, nó đã vô tình bị Lục Hình Văn điều giáo thành công…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện