Đúng vậy, so với những người khác, Thẩm Hương Lan thật sự chưa từng chịu nhưng khổ cực đó.

Chồng bà ta tuy không có tài cán gì lớn, nhưng đối xử với bà ta cũng không tệ. Dù ông ấy ít khi có mặt ở nhà, nhưng chí ít chưa bao giờ phản bội bà ta trong hôn nhân.

Bà cụ Lục cũng rất ít khi can thiệp vào chuyện của bà ta. Ở Lục gia, Thẩm Hương Lan không cần đi làm, ngoài chuyện tiền tiêu vặt không dư dả lắm thì gần như chẳng có gì phải lo nghĩ.

Con cái bà cũng do Lục gia nuôi, việc nhà đều do người giúp việc lo. Điều duy nhất khiến bà không vừa lòng, là không có đủ tiền để ngày ngày mua hàng hiệu.

Nhưng Lục gia đâu chỉ có mình bà ta như thế? Những người con dâu khác trong nhà cũng chẳng có nhiều tiền hơn, Lục gia tuy có nền tảng, nhưng không phải là siêu giàu, tài chính có hạn.

Mấy người con dâu khác còn phải đi làm kiếm tiền, chẳng ai tiêu xài thoải mái cả.

Chỉ là, những điều đó Thẩm Hương Lan không thấy được. Trong mắt bà ta, đại gia chính là cuộc sống xa hoa của những phu nhân quyền quý, và đó mới là điều bà ta khao khát.

Lục Hạo Vũ nói: “Con và anh cả đi hai con đường khác nhau. Anh ất là người thừa kế do ông nội nuôi dưỡng từ nhỏ, nếu không có anh ấy thì Lục gia đâu thể hưng thịnh như hôm nay.”

“Mẹ chỉ biết so với mấy quý phu nhân kia, nhưng người ta là vợ của gia chủ đấy. Ba thì năng lực bình thường, mẹ và ông ấy còn phải dựa vào địa vị của anh cả để đứng vững ở Lục gia. Không có anh ấy, Đại phòng nhà mình là gì trong mắt dòng họ?”

“Chẳng có chút biết ơn nào, suốt ngày chỉ nghĩ cách tranh giành quyền lực của anh cả? Mẹ nghĩ kỹ xem, nếu anh cả thật sự ra tay đối phó mẹ, mẹ có đủ bản lĩnh chống lại không? Mẹ có tin anh ấy hoàn toàn có thể đuổi cả nhà mình ra khỏi đây?”

Thẩm Hương Lan sững người!

Đuổi ra ngoài?

Cả nhà đều bị đuổi?

“Không!” Tiếng gào lên đau đớn xé gan xé ruột, là điều mà Thẩm Hương Lan hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.

“Đừng gào nữa! Nếu mẹ thật sự thông minh, thật sự muốn sống yên ổn, thì nên sống hòa thuận với anh cả, ít nhất thì cũng đừng gây sự với anh ấy. Mẹ, con còn nhỏ, có một người anh tài giỏi chống lưng thì có gì không tốt? Con chỉ muốn yên ổn mà sống dưới bóng đại thụ, có gì mà không được?”

“Chuyện này đến đây kết thúc. Sau này mẹ đừng đối đầu với Cố Vân Tịch nữa. Nếu mẹ thật sự không ưa nổi chị ấy, thì cứ coi như chị ấy không tồn tại, sống tốt cuộc sống của mẹ là được rồi.”

Thẩm Hương Lan tức đến toàn thân run rẩy.

“Con... con... con trước đây ngoan ngoãn biết bao... Hạo Vũ... con có biết những lời con nói khiến mẹ đau lòng thế nào không? Con...”

“Cô! Cô ơi!” Thẩm Thanh Mai vội vã chạy từ dưới lầu lên, nhanh chóng đỡ lấy Thẩm Hương Lan. Thấy bà ta đang run rẩy, nước mắt đầm đìa, cô ta hoảng hốt kêu lên: “Trời ơi! Cô sao vậy? Đừng giận nữa, Hạo Vũ còn nhỏ mà!”

Thẩm Thanh Mai nhìn Lục Hạo Vũ, giọng trách móc: “Tiểu Vũ, em cũng quá không hiểu chuyện rồi. Trước đây ngoan ngoãn nghe lời là thế, ai dạy em ra nông nỗi này? Lại còn dám đối xử với mẹ mình như thế? Em có biết mẹ mình đau lòng thế nào không?”

“Mẹ chẳng lẽ lại hại em sao? Em học thói đó từ ai vậy?”

Câu này vừa nói ra, lửa giận trong lòng Thẩm Hương Lan càng bùng cháy, nỗi uất ức cũng càng thêm dâng trào. Học từ ai?

Tất nhiên là học từ Cố Vân Tịch!

Nước mắt bà ta trào ra dữ dội, nghẹn ngào đến mức gần như phát khóc.

Lục Hạo Vũ nhìn thấy phản ứng của mẹ mình, trong lòng vừa tức giận, lại vừa bất lực đến tột cùng.

Mẹ à, sao mẹ cứ ngu ngốc thế? Xin mẹ dùng chút đầu óc suy nghĩ được không?

Thẩm Thanh Mai vẫn đang nhẹ giọng dỗ dành: “Cô à, đừng giận nữa. Tiểu Vũ còn nhỏ, dạy dỗ thêm rồi sẽ tốt thôi. Giờ đang tuổi nổi loạn, dễ bị ảnh hưởng. Cô là mẹ, sau này lớn lên nhất định nó sẽ nghe cô mà thôi.”

Nhưng Lục Hạo Vũ đâu phải đứa trẻ dễ dắt mũi?

Mấy lời của Thẩm Thanh Mai, nghe thì có vẻ an ủi, nhưng từng câu từng chữ đều như đổ thêm dầu vào lửa.

Cậu nhắm mắt lại thật chặt, rồi mở ra, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và tức giận.

Cậu gằn giọng nói với Thẩm Thanh Mai: “Ai cho chị vào? Đây là Lục gia, chuyện giữa tôi và mẹ tôi không liên quan đến chị!”

Thẩm Thanh Mai sững người!

Ngay cả Thẩm Hương Lan cũng ngây ra!

Lục Hạo Vũ lạnh lùng nói tiếp: “Đây là việc riêng của tôi và mẹ tôi, không đến lượt chị xen vào. Lục gia không chào đón chị, mời chị đi cho!”

Sắc mặt Thẩm Thanh Mai tái xanh rồi trắng bệch, biến đổi liên tục trong mấy giây. Cô ta cúi đầu, ủy khuất nói: “Tiểu Vũ, chị là chị họ của em mà! Chúng ta là người một nhà, sao em có thể...”

“Tôi họ Lục, không họ Thẩm. Đây là Lục gia, tôi đang nói chuyện với mẹ tôi, không cần chị chen miệng. Bây giờ mời chị rời khỏi đây, từ nay về sau đừng đến Lục gia  nữa, tránh xa mẹ tôi ra!”

“Lục Hạo Vũ! Đó là chị họ của con, con định vì một người ngoài mà ngay cả chị họ cũng không nhận nữa sao?”

“Cô, cô đừng mắng nó. Tiểu Vũ vẫn còn là trẻ con...”

Thẩm Hương Lan nhìn đứa con “vô tình vô nghĩa” như thế, đau lòng đến muốn ngất.

“Chị họ con đối xử với con tốt như vậy, suốt ngày mua quà cho con, tận tâm tận lực hiếu thảo với mẹ của con, cuối cùng lại không bằng một người ngoài? Con lại còn đòi đuổi chị họ ra khỏi nhà?”

“Tiểu Vũ, con trở thành người như thế từ bao giờ?”

Thẩm Thanh Mai vẫn dịu dàng khuyên nhủ: “Tiểu Vũ, chị chỉ muốn hiếu thảo với mẹ em, dắt cô đi chơi giải sầu. Chị cũng chỉ muốn tặng em vài món quà nhỏ để tình cảm chị em thêm thân thiết. Mẹ em rất vui đấy! Cô rất thích mấy món quà đó. Sau này chị sẽ cố gắng mua thêm cho cô và em, được không?”

Lục Hạo Vũ giận điên lên!

Cậu kéo mạnh mẹ mình ra sau, lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Mai, gằn từng chữ:

“Chị cút ra ngay cho tôi! Tôi nói cho chị biết Thẩm Thanh Mai, tôi không thèm mấy thứ đồ rác rưởi của chị! Mẹ tôi muốn gì, tôi tự mua cho bà ấy! Mới có tí tiền đã tưởng mình ghê gớm lắm sao?”

“Chị nghĩ tôi không biết tiền của chị từ đâu ra chắc? Biến đi! Sau này đừng để tôi thấy chị suốt ngày nói xấu trước mặt mẹ tôi. Nếu tôi mà còn thấy, tôi sẽ cho chị đẹp mặt!”

“Chát!”

Một cái tát như trời giáng vang lên, Thẩm Hương Lan đã giáng thẳng tay vào mặt Lục Hạo Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện