Cố Vân Tịch nhìn anh ta chằm chằm, không lên tiếng, dường như đang cân nhắc xem lời nói đó là thật hay giả.

Tịch Thiên Minh bật cười, nói: “Sao vậy? Không tin à? Anh có thể nói thẳng cho em biết, chỗ dựa phía sau Truyền Thông Quang Diệu thực chất Tịch gia chúng ta!”

Ánh mắt Cố Vân Tịch chợt co lại: “Là anh đứng sau sao?”

Tịch Thiên Minh liền giải thích: “Đừng hiểu lầm. Anh thực sự không biết chuyện này. Quang Diệu chỉ là một trong rất nhiều sản nghiệp của Tịch gia. Mẹ của Mục Bội Huyên vốn là con gái của một nhánh phụ trong gia tộc Tịch gia, cho nên Mục gia với Tịch gia cũng có liên hệ. Sau này khi Quang Diệu được thành lập, Tịch gia tất nhiên có hỗ trợ một chút.”

“Nhưng mà, Tịch gia từ trước đến nay rất ít can thiệp vào việc điều hành sản nghiệp. Cho nên chuyện em bị liên lụy lần này, thật sự không liên quan gì đến Tịch gia cả. Nếu anh sớm biết Vạn Quang Diệu dám ức hiếp em như thế, anh đã không để yên rồi!”

Khuôn mặt Cố Vân Tịch lộ rõ sự tức giận: “Nhưng dù sao ông ta cũng là người của nhà các anh!”

Tịch Thiên Minh mỉm cười, khóe miệng càng cong lên, ánh mắt nhìn cô cũng mềm mỏng như nước: “Đừng tức giận nữa. Anh cũng đâu có làm gì sai? Hay để anh giúp em trút giận, xử lý ông ta cho em, được không?”

Cố Vân Tịch: “…”

Do dự một hồi lâu, cuối cùng cô mới lên tiếng: “Anh… thật sự có thể xử được ông ta sao? Anh chắc chứ?”

Tịch Thiên Minh cười thầm trong đáy mắt, anh ta biết rõ, dù Cố Vân Tịch có thông minh đến đâu, thì thế lực sau lưng cô vẫn quá yếu. Cô cần một chỗ dựa đủ mạnh để chống lưng.

Còn Lục Hạo Đình, vì quan hệ đặc biệt giữa họ, nên nhiều lúc Vân Tịch cũng không thể cứ gặp chuyện gì là lại dựa dẫm vào anh ta.

Tịch Thiên Minh mở lời: “Đương nhiên là có thể. Chẳng phải anh vừa nói rồi sao? Dù em không muốn thừa nhận thì trong mắt người ngoài, em vẫn là con gái của Tịch gia. Nếu danh tiếng em không tốt, thì với Tịch gia mà nói, cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang.”

“Anh biết em không muốn nhận người mẹ kế kia và cả Tam gia gia, nhưng người ngoài họ không quan tâm điều đó. Trong mắt họ, em là con cháu Tịch gia. Em xảy ra chuyện, người ta sẽ cười vào mặt cả nhà anh, anh không thể để chuyện đó xảy ra.”

“Huống chi, Vạn Quang Diệu chỉ là người ngoài. Em là người nhà anh, tất nhiên anh sẽ đứng về phía em.”

Cố Vân Tịch vẫn còn hoài nghi: “Nhưng mà… anh định xử lý Vạn Quang Diệu kiểu gì?”

Tịch Thiên Minh nhún vai, điềm đạm đáp: “Còn tuỳ em muốn thế nào thôi. Em là người nhà Tịch gia, còn ông ta chỉ là một kẻ làm công ăn lương cho Tịch gia, dám đắc tội với người nhà thì chẳng khác nào tự vả vào mặt chủ nhân. Loại người này… tất nhiên không thể dung tha.”

“Em muốn điều tra Vạn Quang Diệu thì khó, vì thân phận em chưa được công nhận chính thức. Nhưng với anh thì khác. Anh chỉ cần vài cú điện thoại là biết hết tất cả. Còn cái cô ‘tiểu tam’ đó… để anh giúp em tìm ra tận gốc!”

Mắt Cố Vân Tịch hiện lên vẻ sững sờ, thậm chí có phần xúc động, chỉ là cô cố gắng kiềm chế: “Anh… anh tại sao lại muốn giúp em? Cho dù em là con gái Vương Thục Trinh thì đã sao? Em là bạn gái của Lục Hạo Đình, chẳng phải Tịch gia các anh và Lục gia đang đối đầu sao? Giúp em đâu mang lại lợi ích gì cho anh, lại còn khiến Quang Diệu bị hủy hoại!”

Tịch Thiên Minh lại bật cười, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành một cô em gái nhỏ:

“Em nghe ai nói Tịch gia và Lục gia đối đầu vậy? Mà kể cả có đối đầu, thì sao? Em nghĩ Tịch gia có thể diệt được Lục gia, hay Lục gia có thể nuốt trọn Tịch gia? Hai nhà lớn có cạnh tranh chút đỉnh thôi, đâu đến mức sống mái như em tưởng?”

Cố Vân Tịch ngẩn người.

Tịch Thiên Minh mỉm cười nói: “Anh rất quý mến em, thật lòng muốn có một cô em gái như em. Chuyện của Vạn Quang Diệu, anh sẽ thay em giải quyết. Anh vừa lên mạng xem tình hình, thấy em đã đăng trên Weibo là ba ngày sau sẽ công bố chân tướng. Vậy thì cứ để dân mạng ồn ào thêm hai ngày nữa đi!”

“Đúng lúc đẩy độ hot lên đỉnh điểm, đến lúc đó anh sẽ đưa toàn bộ sự thật cho em. Em tự mình công bố, như thế chẳng phải là một cú lật kèo đẹp mắt sao? Thế nào, em thấy được không?”

“Em nói đi, em muốn kết quả thế nào?”

Cố Vân Tịch nhìn Tịch Thiên Minh, dò xét một chút rồi nói: “Em muốn Vạn Quang Diệu tự mình đăng Weibo, thừa nhận tất cả mọi chuyện đều là ông ta bịa đặt để bôi nhọ em. Chuyện vợ và con gái ông ta cũng đều do ông ta sắp đặt, mục đích là để giành lấy tài nguyên của Thịnh Thế.”

“Còn nữa, ông ta phải nói rõ cái ‘tiểu tam’ kia là ai! Có phải vì muốn bảo vệ cô ta nên mới vu oan cho em, đánh lạc hướng dư luận.”

“À, còn một chuyện nữa!”

“Còn gì nữa?” Tịch Thiên Minh hai tay khoanh lại, đứng đó ung dung như một quý công tử, cứ như thể bất kể Vân Tịch nói gì, anh ta cũng có thể lo được hết.

Cố Vân Tịch nói: “Ngay từ đầu, lúc chuyện mới xảy ra mấy hôm trước, đã có người tung tin em là tiểu tam của Vạn Quang Diệu. Rồi bao nhiêu thủy quân vào dẫn dắt dư luận. Em muốn ông ta phải nói rõ, rốt cuộc là ai đứng sau chuyện đó? Có phải ông ta thuê người làm không?”

“Chỉ vậy thôi?”

“…Ừ, hết rồi!”

“Được!” Tịch Thiên Minh gật đầu: “Em cứ yên tâm, ba ngày sau, anh sẽ cho em đầy đủ mọi thứ em cần. Weibo mà em muốn, Vạn Quang Diệu nhất định sẽ phải đăng.”

Nói xong, anh ta quay người định rời đi.

Cố Vân Tịch vội nói với theo: “Nhưng tại sao em phải tin anh? Em chỉ có ba ngày. Nếu đến lúc đó anh không đưa gì hết, thì em coi như hoàn toàn bị hủy hoại!”

Tịch Thiên Minh bước chân khựng lại, quay đầu lại, có phần buồn cười nhìn cô: “Anh lừa em thì có lợi gì đâu? Em lợi hại thế kia, trị được bệnh cho Sở Mặc, rồi lại giúp Cố Trầm, giờ còn cứu cả cháu trai và chắt của lão thủ trưởng Vinh.”

“Nếu em thật sự bị hủy danh tiếng, em chỉ cần kể cho những người đó biết em bị hại thế nào, thì họ nhất định sẽ không để lại ấn tượng tốt với anh. Anh làm vậy chẳng khác nào tự mình phá hỏng quan hệ. Mà chuyện đó, anh không dại gì làm, hoàn toàn chẳng được lợi lộc gì cả.”

Cố Vân Tịch thoáng sững người!

Tịch Thiên Minh lại cười nhẹ: “Tiểu nha đầu à, bao nhiêu năm rồi anh mới gặp được một cô em gái thông minh, bản lĩnh như em. Anh thật lòng muốn nhận em làm em gái. Tài nguyên của Tịch gia nếu không cho em, anh cũng chẳng cho người khác, vì anh vốn chẳng cần.”

“Hay là sau này phần lớn tài nguyên của Quang Diệu, anh sẽ chuyển hết cho em, thế nào?”

Lục Hạo Đình còn có thể đưa cả Thịnh Thế cho cô, Tịch Thiên Minh tất nhiên cũng không thể tỏ ra keo kiệt.

Bằng không, Cố Vân Tịch còn lâu mới để mắt tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện