Lục Hạo Vũ vừa đến trước cửa phòng y tế, lập tức nhìn thấy không chỉ hành lang, mà ngay cả bên trong phòng cũng đông nghẹt người.
Mạnh Ngọc Yên ngồi một mình cô đơn trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, trên má vẫn còn dấu nước mắt, đôi mắt tràn đầy hoang mang và bất lực.
Còn đám người xung quanh…
Lục Hạo Vũ không ngốc, anh rất thông minh, tất nhiên có thể đoán ra đã xảy ra chuyện gì.
Nếu những người này thật sự quan tâm đến Mạnh Ngọc Yên, thì đã không chen chúc vây quanh như vậy, rõ ràng chỉ đến xem náo nhiệt, xem trò cười mà thôi.
“Ngọc Yên!”
Lục Hạo Vũ bước đến bên giường bệnh, nắm lấy tay cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành sao lại vào phòng y tế? Không khỏe ở đâu à?”
“Học trưởng… em… em…”
Mạnh Ngọc Yên hoàn toàn không chắc liệu Lục Hạo Vũ có chấp nhận đứa con này không, cũng không biết Lục gia có thừa nhận hay không.
Lục Hạo Vũ ôm chặt lấy cô vào lòng, dịu dàng vỗ về: “Được rồi, được rồi! Đừng sợ! Vừa nãy trong điện thoại nói em mang thai, là thật sao? Đừng lo, có anh ở đây, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Mạnh Ngọc Yên ôm lấy anh, không buông, không nói lời nào, chỉ rơi nước mắt.
Dù Lục Hạo Vũ có tốt với cô đến mức nào, thì thời gian yêu nhau vẫn còn quá ngắn, cô cũng chưa từng gặp người Lục gia, trong lòng hoàn toàn không có chút tự tin nào.
Khoảng cách thân phận quá lớn, một gia đình danh giá, khiến người ta bản năng mà thấy sợ.
Cô với Lục gia… cách biệt trời vực. Nói khó nghe hơn chút, với thân phận như cô, làm người tình bí mật của Lục Hạo Vũ có khi cũng bị chê là không xứng. Giờ lại mang thai, cô biết phải làm sao?
Lục Hạo Vũ quay sang nhìn bác sĩ bên cạnh, hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thật sự có thai sao?”
Bác sĩ thấy Lục Hạo Vũ xuất hiện, vẫn còn đang ngẩn người.
Giờ nhiều nữ sinh đại học xinh đẹp thường tìm bạn trai giàu có, nhưng rất ít người thực sự được trân trọng. Nhiều người thậm chí còn quan hệ với những ông chú lớn tuổi…
Ai cũng hiểu lý do là gì.
Thái độ hoảng loạn ban nãy của Mạnh Ngọc Yên, khiến bà nghĩ rằng cô là kiểu người thứ hai.
Không ngờ người đến lại trẻ trung thế này, mà còn rất điển trai.
Khí chất ấy… rõ ràng không phải người bình thường!
“Bác sĩ?”
Lục Hạo Vũ cau mày, thấy bà vẫn chưa trả lời.
“À?” Bác sĩ giật mình hoàn hồn, nói: “À đúng! Cô ấy đúng là có thai rồi, mới khoảng một tháng thôi. Khi nãy bị té ngã, nên mới thấy đau bụng. Từ giờ phải dưỡng thai cẩn thận, tránh xúc động mạnh, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em bé.”
Mang thai thật rồi! Lục Hạo Vũ nghe tin, lập tức mỉm cười!
Nụ cười ấy không thể che giấu được, vô thức mà nở rộ nơi khóe môi.
Anh ôm lấy Mạnh Ngọc Yên, dịu dàng trấn an: “Ngọc Yên, đừng sợ! Có thai rồi thì chăm sóc cho tốt nhé! Năm sau em tốt nghiệp, lúc đó em bé cũng vừa sinh ra, nếu em muốn đi làm, thì sau khi ở cữ xong có thể đi làm liền, anh sẽ chăm con! Được không?”
Cảm giác vui mừng vì sắp làm ba, là thứ không điều gì có thể thay thế được.
Lục Hạo Vũ lúc này vô cùng hạnh phúc, thật sự rất phấn khích.
Vui đến mức… phải một lúc sau, anh mới nhớ ra điều quan trọng.
“Khoan đã… té ngã? Sao cô ấy lại bị ngã?”
Câu này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức quay sang nhìn tên nam sinh đã đẩy Mạnh Ngọc Yên.
Từ lúc Lục Hạo Vũ xuất hiện, cậu ta đã không rời mắt khỏi anh, giờ mới như sực tỉnh, mặt đỏ bừng lên.
“Tôi… tôi… anh… anh thật sự là bạn trai của Mạnh Ngọc Yên sao? Tôi nghe nói anh rất giàu, vậy anh có thật sự định cưới cô ấy không? Hay chỉ là chơi bời thôi?”