Edit: Diana
 
Sau khi Tình Lan có thai, Hồ Cầu cũng ngủ chung với hai người.
 
Thời gian này, Bộ Khê Khách hình như rất thích để cho người nhà vây quanh ngủ bên cạnh mình, hơn nữa mỗi tối trước khi ngủ sẽ thân thiết đọc “Gương sáng giám” cho Hồ Cầu nghe.

 
Chờ sau khi Tình Lan cùng Hồ Cầu ngủ rồi, hắn liền đứng dậy cân nhắc làm một nhà búp bê vải hồ ly. Ba ngày trước, Bộ Khê Khách mới vừa làm xong con hồ ly nhỏ Hồ Cầu, hôm nay Bộ Khê Khách định đem Kiểu Kiểu cùng em rể tương lai tính vào.
 
Nhưng mà lỗ tai của hồ ly em rể còn chưa xong, Mặc Kỳ Yên đã đến rồi.
 
Nửa đêm tìm tới, chắc chắn co việc gấp.
 
Bây giờ đã không còn chuyện ngoại xâm, khả năng cao nhất chính là Kiểu Kiểu lại gây ra “Đại sự.”
 
Bộ Khê Khách khoác áo ra cửa, trong đình viện đã rơi một tầng tuyết trắng.
 
“Chuyện gì?”
 
“Không thấy muội muội con đâu.” Mặc Kỳ Yên nói “Phụ thân ngươi vô dụng, ngay cả nữ nhi có ở nhà hay không cũng không biết!”
 

“Muội ấy đi ra ngoài lúc nào?”
 
“Đám tiểu tử ở Quỳnh Lâm Viện nói, lần gần nhất thấy nó là giờ Thìn sáng nay, Kiểu Kiểu dắt ngựa mang cung tên rời khỏi thành, nói mọi người là đi bắt thỏ.”
 
Bộ Khê Khách: “Giang Lâu đâu?”
 
“Chắc là đi bắt sói.” Mặc Kỳ Yên nói, “Giang phó nói giờ mẹo hắn đã ra khỏi thành.”
 
Bộ Khê Khách nói: “Con biết rồi, Kiểu Kiểu là đi giúp tiểu Thất săn sói.”
 
“Đây chính là chuyện ta lo lắng” Mặc Kỳ Yên nói: “Ta đã cho một nhóm người đi tìm, con mau chuẩn bị một chút, cùng Giang Phó bọn đi xem như thế nào, đem hai đứa nó bắt trở về.”
 
Bộ Khê Khách đồng ý.
 
Trở lại phòng ngủ, Tình Lan đỡ khung cửa hỏi: “Kiểu Kiểu đi ra ngoài săn sói?”
 
Bộ Khê Khách cười khổ: “Muội muội ta không chỉ thiếu mắt nhìn, còn cứng đầu như gỗ, nàng ngủ đi, ta đi tìm cùng họ… Hai đứa bé này.”
 
“Trời lạnh như vậy…” Tình Lan sốt ruột, “Kiểu Kiểu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
 
“Hẳn là không đâu” Bộ Khê Khách nói: “Nó mặc dù ngốc, nhưng vẫn biết đường, nàng cũng biết nó từ nhỏ đã hoang dã như vậy… Ta chỉ sợ nó không có kinh nghimệ, đụng phải chó sói lớn lại lớn mật ra tay, nó căn cơ không vững chắc, sợ sx thua thiệt.”
 
Bộ Khê Khách nhanh chóng mặc quần áo tử tế, cầm cung tên đá lửa, nói: “Bọn ta sáng mai trở lại, nàng đi ngủ đi.”
 

Nhóm người thứ hai đi tìm Kiểu Kiểu lên đường, đến giờ Tý, tuyết càng rơi càng lớn, sớm đã che mất dấu chân hai đứa trẻ để lại.
 
Giang phó tướng an ủi: “Thiếu tộc trưởng cơ trí, buổi sáng ra khỏi thành nhất đi sẽ đi theo dấu chân của tiểu Thất tìm hắn.”
 
Bộ Khê Khách than thở: “Tối hôm qua có nghe được tiếng sói tru không?”
 
Giang phó tướng nói: “Nghe thấy.”
 
Bộ Khê Khách nói: “Đó là bầy sói quyết đấu ra lang vương mới, tiếng kêu hôm qua là lang vương hướng bầy sói thị uy. Tối hôm qua vừa gào, sáng nay tiểu Thất đã ra khỏi thành săn sói… Mục tiêu của hắn chính là con lang vương kia. Ai…. nếu hai người kia tách ra, tuyết lại lớn như vậy, trời lạnh thế này sợ là hai đứa nhỏ chịu không nổi, dù hai người bọn nó có gặp nhau, đi sâu vào bầy sói, gặp phải lang vương, tình cảnh cũng không tốt gì.”
 
Giang phó tướng vội la lên: “Hai đứa trẻ bị lạnh, làm sao có thể ngu ngốc như vậy!”
 
Bộ Khê Khách chỉ một phương hướng: “Nếu không tìm được dấu chân, chúng ta thử vận may đi, chúng ta đi đến nơi bầy sói thường qua lại nhìn một chút.”
 
Lúc người lớn đang lo lắng, Kiểu Kiểu mới vừa siết chết một con chó sói.
 
Nàng toét miệng cười nói: “Tiểu thất, nhìn xem lớn hay không? So với con của ca ca ta thì thế nào?”
 
Giang Lâu nửa mặt máu tươi, thở hồng hộc, trong tay nắm chặt một sợi dây đỏ, quay đầu nhìn Kiểu Kiểu một cái.
 
Hắn đã sớm cạn kiệt sức lực, lại không thể yếu thế.
 
Hắn cầm đao cùng mảnh vải, nhìn chăm chú vào bầy sói.
 
Sáng sớm hắn rời khỏi thành chưa bao lâu đã bị Kiểu Kiểu đuổi kịp.
 
Nói thế nào thì Kiểu Kiểu cũng muốn cùng hắn giết sói, hắn tất nhiên không thể không đồng ý, lại không có cách nào để nàng ngoan ngoãn theo mình trở về.
 
Vì vậy, Giang Lâu không thể làm gì khác ngoài việc mang theo Kiểu Kiểu, trong lòng thầm nhủ nếu gặp phải chó sói, hắn phải làm sao vừa giết sói vừa bảo vệ được Kiểu Kiểu.
 
Buổi tối, lúc hắn cùng Kiểu Kiểu tìm hang động nghỉ ngơi, đánh bậy đánh bạ lại mò tới tận ổ của lang vương mới.
 
Lang vương trẻ tuổi đứng bên vách đá, lông bay bay trong gió tuyết, nó đón anh trăng tru lên một tiếng thật dài.
 
Ban đầu Giang Lâu định thiết lập cạm bẫy, dụ nó đến chỗ tuýêt lợi dụng địa hình bắt được nó.
 
Có thể do hắn vận khí quá “Tốt”, còn chưa kịp bài cạm bẫy, con sói này đã phát hiện bọn họ, chủ động công kích.
 
Giang Lâu bắn tên liên tục, nhưng lang vương dũng mãnh không sợ chút nào, lao về phía hắn.
 
Giang Lâu xoay người bảo vệ Kiểu Kiểu rút lui, nhưng mà vừa quay đầu lại ba hồn bảy vía chút nữa bị Kiểu Kiểu dọa bay mất.
 
Một mũi tên lướt qua đầu hắn bay ra ngoài, cách lang vương xa vạn dặm.
 
Kiểu Kiểu ách một tiếng, lại lắp một mũi tên, đem cung gác lên vai Giang Lâu, thở dài một tiếng nói: “Không được nhúc nhích.”

 
Kiểu Kiểu bắn tên có một tật xấu, nàng cần phải có một điểm tựa, mới có thể tìmdc cảm giác và chính xác.
 
Giang Lâu: “Nó tới!”
 
“Tiểu Thất, nhìn ta bắt sính lễ cho ngươi!” Kiểu Kiểu nheo lại một mắt, kéo cung tên.
 
Giang Lâu nghe được tiếng sói hít thở, trán hắn rịn mồ hôi hột, hắn nhìn về phía Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu mặt đầy ngây thơ, vẫn không tim không phổi như vậy, cho dù chó sói nhào lên, nàng vẫn mang vẻ ngây thơ muốn thử một lần.
 
Ngây thơ đáng sợ.
 
Giang Lâu: “Kiểu Kiểu, nàng sẽ hại chết ta.”
 
Tuy lời nói như vậy nhưng trên mặt thiếu niên lại mang nụ cười u mê, có chút ngốc, cũng có chút điên cuồng.
 
Hắn không nhúc nhích, cam nguyện đem bả vai cho nàng, cũng nguyện vì lòng hiếu thắng của nàng, gánh nguy hiểm trên lưng mình.
 
Lang vương nhào tới, Kiểu Kiểu buông ta, mũi tên b ắn ra ngoài, bắn trúng lỗ tai lang vương.
 
Tốc độ của lang vương không bị ảnh hưởng chút nào, Giang Lâu kéo Kiểu Kiểu một cái, đem nàng ném ra ngoài.
 
Hai người tách ra, móng sói sắt nhọn xé rách bả vai Giang Lâu.
 
Giang Lâu che cánh tay hét lớn: “Kiểu Kiểu lùi lại!”
 
Hắn vừa gào xong, da đầu trong nháy mắt tê dại.
 
Kiểu Kiểu căn bản không lùi lại, nàng gánh đao, sát cạnh da đầu hắn, một đao chém xuống trúng vào bụng sói.
 
Chó sói ngao ô một tiếng, xiêu vẹo nửa người, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, đổi đối tượng công kích.
 
Tim Giang Lâu như ngừng đập, hắn cũng không đoái hoài hay suy nghĩ nhiều, rút đao ra xông tới, cùng Kiểu Kiểu một trước một sau đánh chó sói.
 
Thời gian vật lộn cùng chó sói có lẽ rất dài, cũng có lẽ rất ngắn.
 
Chờ khi hai người trẻ phục hồi tinh thần, lang vương đã ngã xuống, giống như nằm mơ vậy, không hề có cam giác chân thực.
 
Giang Lâu lau máu trên mặt một cái, nhẹ giọng nói: “Nhiều nhát đao như vậy…”
 
Phiêu kỵ Tướng quân anh vợ hắn mang về một lão lang vương da lông nguyên vẹn, chỉ có một vết thương trí mạng rất nhỏ ở trên đầu.
 
Kiểu Kiểu cười nói: “Tiểu Thất, đây là sính lễ ta cấp cho ngươi Ngươi đem nó djẳ ở phòng chờ ta cưới ngươi vào cửa!”

 
Giang Lâu còn chưa kịp uốn nắn nàng, sau lưng có tiếng bước chân sột soạt cùng với tiếng hít thở, máu của hắn nhất thời đông cứng lại.
 
Giang Lâu chậm rãi quay dầu, sau lưng hắn là bầy sói đang dần tiến đến gần.
 
Kiểu Kiểu: “Hở? không phải nói sau khi lang vương chết, bọn nó liền trở thành một đám chia năm xẻ bảy, ôm đầu trốn chui như chuột à?”
 
Giang Lâu không lên tiếng, hắn che chở Kiểu Kiểu từ từ lui về phía sau.
 
“Bên kia là một chỗ cao, chúng ta trước tiên lui tới đó đi.”
 
Kiểu Kiểu nói: ‘Bọn nó là muốn báo thù à?”
 
Giang Lâu: “Sợ là vậy.”
 
Chó sói là động vật ghi thù.
 
Người Yến Xuyên và chó sói có mối thù hận lớn, so với Nguyệt Ngạn tộc còn lớn hơn nhiều.
 
Những tháng trước khi đến mùa đông, muốn đến quét sạch thôn trang, chó sói cũng vậy.
 
Khi bọn nó cắn chết dê bò, bắt thịt con nít, người Hạ tộc cùng chó sói kết thù.
 
Đàn ông Hạ tộc đem xương sói làm sính lễ cho nhà gái, cũng là vì lí do này.
 
Lấy một người đàn ông săn được sói, nhất định sẽ bảo vệ gia tộc bình an, chó sói sẽ không bắt đi con hắn, cắn chết dê bò nhà hắn.
 
Cho nên người dân Hạ tộc nếu hận ai, thì sẽ gọi người đó là chó sói.
 
Lúc Bộ Khê Khách tìm được Giang Lâu và Kiểu Kiểu, còn chưa xem là quá muộn.
 
Sau khi người ngựa Hạ tộc kéo tới, bầy sói rút lui.
 
Kiểu Kiểu chân đạp lên xác sói, hưng phấn hướng về phía Bộ Khê Khách kêu lên: “Ca! Huynh xem, nhiều như vậy! Còn có một lang vương nữa, mặc dù đầu không lớn, nhưng cộng lại đủ cho ta cưới hết cô nương của cả một thành!”
 
Máu trên đao Bộ Khê Khách nhỏ giọt xuống, hắn đếm: “Ba….”
 
Kiểu Kiểu còn cười.
 
“Hai…”
 
Kiểu Kiểu bất tỉnh.
 
Bộ Khê Khách: “Một!”
 
Giang Lâu đi qua đỡ lấy Kiểu Kiểu, khom người một cái cũng té xuống.
 
Người thân tới, hai đứa nhỏ kiệt sức rốt cuộc có thể yên tâm bất tỉnh ngã xuống.
 
Khi trời sáng, Bộ Khê Khách kéo theo xác sói cung với em gái…. Và em rể, trở lại thành Nhã Minh.”
 
Mọi người ba chân bốn cẳng đem hai đứa nhỏ mang về nhà, có thể do có quá nhiều người huyên náo, Kiểu Kiểu bị đánh thức, Kiểu Kiểu từ đang ngủ mê man bỗng có tinh thần, phân phó một câu: “Đây là sính lễ ta cho tiểu Thất.”

 
Nói xong nàng mới ngủ tiếp.
 
Mặc Kỳ Yên nâng chân nàng, vừa nghe trực tiếp buông tay, mắt trợn trắng: “Hồ nháo cũng phải có mức độ!”
 
Không hổ là người trẻ tuổi, tới buổi tối, Kiểu Kiểu cùng Giang Lâu bị đói tỉnh, Kiểu Kiểu một bên mồm to ăn thịt, một bên kể lại chuyện mình giết sài lang.
 
Nghe nàng khoác lác lợi hại, Bộ Khê Khách hỏi: “Nghe muội nói như vậy, một đống lớn ở cửa kia đều là muội giết à?”
 
“Chính là muội!” Kiểu Kiểu nói: “Tiểu Thất không biết thế nào, chỉ chém một chút, không giế t chết sói, đều phải đến tay muội giết.”
 
Giang Tiểu Thất vùi đầu yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho Kiểu Kiểu chút thịt cá, nhặt sạch xương thả vào trong chén nàng.
 
Bộ Khê Khách nghe hiểu, đối với Giang Lâu cười nói: “Tấm lòng ngươi thật lớn, thời điểm như vậy cũng không quên đem công lao nhường cho nàng.”
 
Giang Tiểu Thất nói thật: “Ta không suy nghĩ nhiều như vậy, ta là muốn dùng sức chém một đao, để cho nàng tiết kiệm chút sức lực, không muốn ngã xuống.”
 
Kiểu Kiểu cuối cùng cũng nói một câu đáng tin: “Thật ra thì tiểu Thất mới là công thần, muội là giết sói, hắn phụ trách bảo vệ muội giết chó sói. Thật đàn ông!”
 
Kiểu Kiểu nói xong, cao hứng vỗ vai Giang Tiểu Thất một cái: “Tiểu Thất, chó sói ta giết lần này, tất cả thuộc về ngươi.”
 
Bộ Cố quả thật nghe không vào, nói: “Kiểu Kiểu! Năm đó lão tử sinh con gái, không phải con trai!”
 
Kiểu Kiểu vỗ bàn nói: “Có khác nhau sau? Dù sao cũng là con một nhà! Con còn là thiếu tộc trưởng! Thiên hoàng lão tử có thể lấy, sao con lại không thể?”
 
Một bàn đầy người rơi vào im lặng, chỉ có Giang Tiểu Thất ủng hộ nói: “Không có gì khác nhau, ta tình nguyện để cho ngươi cưới, ta đồng ý.”
 
“Xem đi!” Kiểu Kiểu vỗ Giang Tiểu Thất, giơ ngón tay cái lên, “Biết tại sao con cưới hắn, mà không lấy các vị chưa?”
 
Bộ Cố mệt mỏi xoa mặt, kéo mí mắt dài ra, ngửa mặt lên trời thở dài.
 
Bộ Khê Khách sau khi yên lặng, nói: “Hai người đúng là tuyệt phối.”
 
Tình Lan nói: “Nếu là cô nương khác nói ra như vậy ta sẽ rất khiếp sợ. Nhưng mà lời này lại do Kiểu Kiểu nói ra, ta chẳng biết tại sao lại cảm thấy… nó hợp lý như vậy.”
 
Hồ Cầu mù mờ gật đầu theo.
 
Bộ Khê Khách bây giờ cùng với phụ thân hắn có chung một biểu tình, than thở xong, Bộ Khê Khách xoay người, cẩn thận vuốt bụng Tình Lan, thương lượng với hài tử bên trong: “Có nhìn thấy cô cô này của con không? Ngàn vạn lần đừng giống như nàng, cho phụ thân bớt lo…”
 
Tình Lan vỗ về bụng nói: “Nếu sau này con lớn lên, nếu muốn đi săn sói cùng với người trong lòng, ta cũng sẽ không ngăn cản nó. Nhưng mà sau khi con đi ra khỏi cửa ta sẽ để phụ thân cùng huynh trưởng của nó lặng lẽ đi theo.”
 
Bộ Khê Khách: “… Nàng là muốn ta mệt chết?”
 
Hồ Cầu: “… Giúp muội muội đánh chó sói, để cho nàng lấy vợ sao? Không được.”
 
Một lớn một nhỏ đối với chuyện này bảy tỏ thái độ không đồng ý, Tình Lan cũng không suy nghĩ xa xôi, cả giận: “Hai người là làm sao?”
 
Bộ Khê Khách liền vội vàng sửa lại lời nói: “Ta nói là, nhất định sẽ đi, nếu nữ nhi của ta giống như cô cô nàng,.. Cũng rất tốt, ít nhất sống vui vẻ, cũng có người hiểu mình.”
 
Hồ Cầu hết sức có mắt nhìn tiếp lời bày tỏ: “Con cũng vậy, Con sẽ bảo vệ thật tốt cho muội muội, nàng muốn làm gì cũng được!”
 
Tình Lan hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện