Chương 956

Thần Quân điên cuồng gào lên.

Diệp Quân đã lao tới trước mặt vòng xoáy màu đen, hắn đang định vung kiếm chém xuống thì lúc này Lý Bán Tri bên dưới bỗng hét lên một tiếng: “Cẩn thận”.

Diệp Quân quay phắt đầu lại, lúc này ‘Lục Thiên’ đã ra tay.

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi.

Diệp Quân kinh hãi nhưng không lùi lại, vì hắn biết hắn không thể lùi nữa.

Ngay khi Diệp Quân đang muốn liều mạng, bỗng có một bàn tay đặt ở hắn trên vai: “Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi bị ỷ lớn ăn hiếp nhỏ đâu, ngươi đứng đấy nhìn bọn ta thể hiện nhé”.

Diệp Quân quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới. Bà ấy mặc váy dài màu tím nhạt, thắt lưng đỏ chót quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều, tóc đen như mực tựa thác đổ xuống từ mây cao xõa đến ngang lưng, xinh đẹp vô ngần.

Trong tay bà ấy là một thanh kiếm.

Kiếm tu ư?

Diệp Quân sửng sốt.

Bất thình lình, người phụ nữ vung kiếm.

Một nhát chém cực kỳ bình lặng, không hề mang theo kiếm ý hay kiếm thế, nhưng…

Uỳnh!

“Lục Thiên” kia vừa vọt đến trước mặt bà ấy đã bị đánh bay đi nghìn trượng.

Khi dừng lại, lòng bàn tay phải của gã đã xuất hiện một vết chém sâu hoắm.

“Lục Thiên” nheo mắt nhìn người phụ nữ, khẽ cười: “Ra là thanh kiếm thứ tư của nhân gian, Mộ Thiên Đạo”.

Mộ Thiên Đạo!

Thanh kiếm thứ tư của nhân gian, à, bây giờ hẳn phải là thanh kiếm thứ năm mới đúng.

Nhưng không quan trọng.

Mấu chốt ở chỗ thành tựu kiếm đạo của bà ấy, dưới Tứ Kiếm chính là vô địch!

Lý Bán Tri thấy Mộ Niệm Niệm xuất hiện thì thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may ngày hôm đó bà ấy đã thông báo và mời Mộ Niệm Niệm trở về tọa trấn, bằng không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được.

Số cường giả đến từ Chân thế giới hôm nay quá nhiều!

Thấy Mộ Niệm Niệm nhìn mình, “Lục Thiên” vừa định mở miệng thì thấy bà ấy lại vung kiếm lên.

Uỳnh!

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đã lại thấy gã lùi lại hơn nghìn trượng.

Khi dừng lại, toàn bộ cánh tay phải của gã bị chém lìa ở bả vai, máu phun như suối.

“Lục Thiên” nheo mắt, vừa định mở miệng thì Mộ Niệm Niệm lại vung kiếm lên.

Uỳnh!

“Lục Thiên” lại lui thêm nghìn trượng.

Khi dừng lại, đến cánh tay trái của gã cũng rơi xuống, máu phun đến là kinh dị.

Hai nhát kiếm, chém bay hai cánh tay!

“Lục Thiên” lại bật cười: “Không hổ là người năm ấy theo Kiếm Chủ Nhân Gian tiến vào Chân thế giới chúng ta! Lợi hại! Đúng là lợi hại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện