Chương 727

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, bọn ta chỉ ghé ngang chỗ này, không hề có ác ý, bọn ta…”

Ông lão áo đen phất tay, ngắt lời Diệp Quân: “Đừng nói mấy thứ vô ích này, đây là phí dịch vụ, là quy tắc của Ám Đô, muốn dùng trận pháp dịch chuyển thì phải nộp phí, nếu không muốn thì đi đi, đừng làm mất thời gian của ta!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Phí phục vụ này là cho cái gì?”

Ông lão áo đen bình tĩnh trả lời: “Ta dẫn các ngươi tới đây, không được xem là phục vụ các ngươi à?”

Nghe thế, Hoàn Nhan Cốt bỗng tức giận, ông lão áo đen lạnh lùng nhìn cô ta: “Thế nào, muốn ra tay ở đây à?”

Hoàn Nhan Cốt trầm giọng nói: “Các hạ, đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình!”

Ông lão áo đen cười nhạt: “Tuyệt tình gì? Ta chỉ thu phí phục vụ theo lẽ thường, cái gì mà tuyệt tình? Cô muốn dùng trận pháp dịch chuyển thì nộp tiền, không muốn thì cút nhanh!”

Sắc mặt Hoàn Nhan Cốt khó coi đến cùng cực!

Diệp Quân bỗng cười nói: “Nếu đã vậy thì bọn ta không đi nữa! Phiền ông trả tiền lại cho bọn ta!”

Ông lão áo đen nhíu mày: “Tiền gì?”

Hoàn Nhan Cốt giận quá hóa cười: “Thế nào? Thế này là muốn nuốt tiền của bọn ta à?”

Vẻ mặt ông lão áo đen vô cảm: “Ta chưa từng nhận tiền gì của các ngươi!”

Dứt lời, xung quanh xuất hiện một vài khí tức mơ hồ!

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng quay người, một thanh phi kiếm phóng ra!

Vù!

Kiếm phá không, chớp mắt đã có mười mấy cái đầu đầm đìa máu văng ra ngoài!

Ra tay!

Sắc mặt ông lão áo đen biến đổi, ông ta lui về sau một bước nhưng một thanh phi kiếm đã nhanh hơn, chớp mắt đã xuyên qua trán ông ta, sau đó ghim ông ta lên một cây cột đá ở phía sau!

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, hung dữ nói: “Ngươi chết chắc rồi! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi lại dám ra tay ở đây cơ đấy, ngươi có biết người sau lưng ta là ai không hả?”

“Hỗn xược!”

Đúng lúc này, mội giọng nói truyền từ trên trời xuống, ngay sau đó là một luồng khí tức khủng b.ố ập tới.

Diệp Quân búng tay.

Vù!

Không khí bị xé toạc, sau đó, đầu của một ông lão bay vút ra cách chỗ họ đang đứng một trăm trượng, máu tươi trút xuống từ trên trời!

Thấy cảnh này, mặt ông lão áo đen tái mét!

Ông ta biết mình đã chọc giận người không nên chọc rồi!

Không gian trên đỉnh đầu Diệp Quân nứt ra, lại một ông lão bước ra, nhưng lúc này, Diệp Quân đã phất tay, một đạo kiếm quang phóng ra!

Vù!

Ông lão kia vừa bước ra thì đầu đã bị chém bay!

Diệp Quân nhìn ông lão áo đen với gương mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ kia, khẽ cười: “Ông gọi thêm đi!”

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân như nhìn ma quỷ, run giọng nói: “Cậu… là kiếm tu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện