Chương 672

Mục quản sự thở dài rồi quay người rời đi!

Một bên khác…

Diệp Quân men theo con đường đi ra ngoài, lúc này trời bỗng đổ mưa, hắn cũng không tránh mưa, cứ chầm chậm đi dưới mưa như vậy.

Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, có phải ta biết cách gây họa quá rồi không?”

Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: “Thật ra không hẳn là vậy!”

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”

Tiểu Tháp: “Trước đây ta đã gặp được người biết cách gây họa hơn cả ngươi!”

Diệp Quân hỏi: “Ai?”

Tiểu Tháp không trả lời.

Diệp Quân lắc đầu cười chứ không hỏi thêm.

Tiểu Tháp: “Có tính toán gì không?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Trở về Nam Châu một chuyến!”

Tiểu Tháp nói: “Dùng tàu vũ trụ à?”

Diệp Quân thản nhiên nói: “Đương nhiên là không rồi!”

Nói rồi, hắn quay người đi về phía xa!

Tiểu Tháp khó hiểu: “Ngươi làm gì thế?”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Diệp Quân không nói gì, chẳng mấy chốc đã tới thẳng Tiên Bảo Các, Mục quản sự kia lại xuất hiện trước mặt hắn.

Thấy Diệp Quân, Mục quản sự nhíu mày: “Ngươi làm gì đấy?”

Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Trận pháp dịch chuyển ở đâu?”

Mục quản sự nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp công tử, Tiên Bảo Các của ta đã không còn phục vụ ngươi nữa!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ với thực lực bây giờ của mình thì cả Thanh Châu chắc không có ai đánh lại ta, mà ông muốn điều người từ tổng các của Tiên Bảo Các tới, ít nhất phải hơn nửa canh giờ nữa mới tới được nhỉ? Trong vòng nửa canh giờ, một vị Kiếm Đế có thể làm được rất nhiều việc đấy, ông nghĩ sao?”

Nghe thế, mặt Mục quản sự biến sắc: “Diệp công tử, ngươi… ngươi đừng có giở thói lưu manh!”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Mục quản sự, ta đang thương lượng với ông! Ông cũng biết, từ đây về Nam Châu mà dùng tàu vũ trụ thì cũng phải mất đến vài tháng, ông cũng không thể để ta đi tàu vũ trụ chứ nhỉ?”

Mục quản sự cười khổ: “Diệp công tử, Tiên Bảo Các đã ra nghiêm lệnh, không được phục vụ ngươi nữa!”

Diệp Quân động thần niệm, một thanh kiếm bay vút lên!

Vù!

Tiếng kiếm xé không khí vang vọng!

Gương mặt Mục quản sự tái mét, ông ta vội vã lùi sau, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện