Hắn lại lắc đầu: “Ban đầu, ta cũng không muốn giết người, nhưng gã đã có ý định gi3t chết ta. Hôm nay không giết gã, thì ngày mai, thậm chí là ngày kia gã cũng sẽ tìm cách hại ta, nếu đã vậy thì tại sao ta không thể diệt cỏ tận gốc, để trừ hậu họa về sau?”  

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, lúc này bà ấy chợt cảm thấy hơi sợ hãi.  

Advertisement

Hắn suy nghĩ kỹ càng đến đáng sợ.  

Sắc mặt Phí Bán Thanh vô cùng phức tạp: “Nhưng ngươi có biết có rất nhiều người theo đuổi Tiểu Ca không? Lẽ nào ngươi muốn giết hết bọn họ sao?”  

Advertisement

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nếu hôm nay ta không giết gã, người của thư viện Quan Huyên sẽ cho rằng ta dễ bắt nạt. Thế giới này chính là như vậy, ta càng giảng đạo lý thì người khác càng cho rằng ta dễ bắt nạt, sau đó sẽ càng bắt nạt ta nhiều hơn! Bởi vì bắt nạt kẻ yếu là bản tính xấu xa của con người! Đánh một còn hơn đánh mười, đây là thái độ của ta!”  

Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Nếu có người đến tỏ tình với Tiểu Ca tiếp thì sao?”  

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Đạo sư, người thấy hành vi tỏ tình với người đã có vị hôn phu là tôn trọng người khác sao? Lẽ nào hành vi này không đáng trách à? Nếu có người tỏ tình với chồng của người ngay trước mặt người thì sao? Thử hỏi xem có người nào có thể rộng lượng như vậy chứ? Ta từng nói không muốn làm lớn chuyện, nhưng ta không nói muốn làm con rùa rụt cổ!”  

Phí Bán Thanh im lặng.  

Diệp Quân nói tiếp: “Nếu còn có người đến, ta sẽ giết tiếp!”  

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi là một tên nguy hiểm!”  

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đạo sư, tại sao đến lúc này rồi mà người vẫn nghĩ tất cả là lỗi của ta?”  

Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ta không nói đây là lỗi của ngươi, chỉ là cách hành sự của ngươi nhiều lúc quá cứng nhắc, giống như một thanh kiếm quá cứng sẽ dễ gãy, ngươi hiểu không?”  

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy xin đạo sư hãy dạy ta nên xử lý những tên tỏ tình với Tiểu Ca trước mặt ta như thế nào?”  

Phí Bán Thanh suy nghĩ rồi hồi, thở dài, sau đó quay người rời đi.  

Trong điện, Diệp Quân trầm mặc một mình.  

Sau khi rời khỏi đại điện, Phí Bán Thanh đến một đám mây.  

Trước mặt bà ấy không xa chính là Lục Trầm đã rời đi lúc nãy.  

Lục Trầm mở bàn tay, một ngàn viên kim tinh kia chậm rãi bay tới trước mặt Phí Bán Thanh.  

Phá Bán Thanh im lặng.  

Lục Trầm liếc nhìn xuống dưới: “Ta trọng tài, cộng thêm nể mặt bà, nên chuyện này coi như dừng lại ở đây!”  

Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: “Đa tạ!” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện