Chương 477

“Nói gì vậy chứ?”

Vân Trần bỗng trầm giọng nói: “Diệp huynh, trước giờ thư viện không cấm người ngoài ra vào, huynh tới đây bái Kiếm Chủ Nhân Gian, không ai có quyền ngăn cản huynh cả!”

Những học viên ở đó cũng đồng loạt gật đầu.

Cùng lúc đó, mọi người lại thấy bất mãn thêm với Mặc công tử.

Mẹ kiếp, quá đáng quá rồi đấy!

Cần phải vậy không?

Một kiếm tu chân thành đến cỡ này cơ mà!

Có cần phải ức hiếp người ta đến vậy không?

Quá quá quá đáng rồi đấy!

Mặc công tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi tính kế ta!”

Diệp Quân cười khổ: “Mặc công tử, ta nào dám? Ngươi tới từ tông môn lớn ở vũ trụ Quan Huyên, là bạn với An cô nương, càng là chủ tịch tiếp theo của thư viện, sao ta dám tính kế ngươi được?”

Hắn dừng lại một lát mới nói tiếp: “Mặc công tử, ta biết suy nghĩ và ý đồ của ngươi. Ngươi tới tìm ta chẳng qua chỉ là vì ta và nhà họ An có thù, ngươi muốn gây khó dễ cho ta, chà đạp ta để lấy lòng nhà họ An, lấy lòng An cô nương. Ta hiểu, ta hiểu hết, dù sao nhà họ An cũng là gia tộc siêu cấp, An Đạo Tân cô nương lại xuất chúng như vậy, ngươi muốn lấy lòng bọn họ, ta hiểu mà, hiểu hết mà!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn Mặc công tử!

Bây giờ, thiện cảm của mọi người đối với Mặc công tử trở về con số không tròn trĩnh!

Diệp Quân không nói bọn họ chỉ thấy khó hiểu vì sao bỗng nhiên Mặc công tử này lại gây khó dễ với Diệp Quân chứ?

Thì ra là muốn lấy lòng nhà họ An!

Đúng là kém sang!

Loại người này mà làm chủ tịch thư viện thì chính là một sự sỉ nhục đối với thư viện!

Sắc mặt Mặc công tử cực kỳ khó coi, gã nhìn Diệp Quân chòng chọc: “Ngươi… ngươi…”

Một bên khác, Cố viện trưởng lắc đầu: “Bảo cậu ta cuốn gói đi đi!”

Viện chủ viện Chấp Pháp do dự rồi nói: “Cậu ta được Huyền Tông phái tới, cũng là người bên thư viện kia…”

Cố viện trưởng nhìn viện chủ viện Chấp Pháp: “Cậu ta không đi thì ta đi!”

Nói xong, ông ta quay người đi: “Đầu óc thế này mà đòi làm chủ tịch? Ta đi tìm một con lợn tới làm chủ tịch còn hơn! Thứ ngu dốt gì thế không biết!”

Diệp Quân nói xong thì ôm quyền chào Vân Trần: “Vân Trần huynh, đa tạ huynh đã trượng nghĩa đứng ra nói giúp ta, sau này chúng ta gặp lại!”

Nói xong hắn quay người rời đi.

Vân Trần nhìn bóng lưng của Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện