Chương 4325

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, tất cả cường giả ở đó đều vội cung kính hành lễ, có cả Vu Đạo Thiên.

Thế Tông nhìn Đại Tế Sư, ngay sau đó Đại Tế Sư đã đi đến trước mặt ông ta, bình tĩnh khàn giọng nói: “Nền văn minh Thiên Hành ở đâu?”

Vu Đạo Thiên nói: “Trên người Diệp Quân đó”.

Đại Tế Sư nhíu mày: “Diệp Quân?”

Vu Đạo Thiên gật đầu: “Người này không đơn giản, đằng sau hắn có ba vị kiếm tu bí ẩn, là người phụ nữ váy trắng, người đàn ông áo trắng và kiếm tu áo xanh, tộc Đại Vu ta vẫn đang điều tra lai lịch của ba vị này kiếm tu này…”

Đại Tế Sư lắc đầu: “Không cần tra nữa”.

Vu Đạo Thiên nhìn Đại Tế Sư, Đại Tế Sư khẽ phất tay áo, bình tĩnh nói: “Chỉ là một đám ô hợp, một đám hư danh… không đáng để lãng phí thời gian, lần này nếu chúng dám xuất hiện thì cùng tiêu diệt luôn một thể”.

Một đám ô hợp!

Nghe Đại Tế Sư nói thế, Thế Tông nhíu mày, sao tên này ngông cuồng vậy nhỉ?

Vu Đạo Thiên cũng nhíu mày, nhưng sau đó ông ta do dự, nói: “Đại Tế Sư, người đằng sau Diệp Quân không đơn giản chút nào”.

Đại Tế Sư nhìn Vu Đạo Thiên, hỏi: “Không đơn giản thế nào?”, Vu Đạo Thiên trầm giọng nói: “Nền văn minh mà người này sống chỉ là một nền văn minh vũ trụ cấp thấp, theo lý cả đời này hắn cũng không có khả năng đi đến vị trí hiện giờ, nhưng hắn lại một đường tới đây từ một nền văn minh cấp thấp, điều này hơi bất thường, một thiếu niên ở nền văn minh vũ trụ cấp một đi đến nền văn minh vũ trụ cấp năm, hơn nữa thực lực của hắn còn mạnh như vậy, ngay cả Ác Đạo Minh cũng năm lần bảy lượt tổn thất binh lính vì hắn, sao người đằng sau thiếu niên thiên tài như vậy lại có thể tầm thường được chứ?”

Đại Tế Sư bình tĩnh nói: “Thì sao?”

Vu Đạo Thiên do dự, sau đó nói: “Đại Tế Sư, chúng ta đứng khinh địch quá”.

Mặc dù ông ta cũng không cho rằng Diệp Quân và vũ trụ Quan Huyên có thể gây ra sóng gió gì nhưng lý trí mách bảo ông ta không thể khinh địch, vì từ trước đến nay có quá nhiều cường giả chết vì thế.

Về mặt đánh giá thấp kẻ thù, tốt hơn là nên đề phòng kiếm tu váy trắng đằng sau Diệp Quân thì hơn.

Đại Tế Sư bật cười.

Vu Đạo Thiên nhìn Đại Tế Sư không nói gì.

Đại Tế Sư lắc đầu: “Các ngươi vẫn chưa trải nghiệm nhiều”.

Đại Tế Sư ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt xuyên qua vô số tinh không nhìn về phía tận cuối đó nói: “Năm đó tộc Loạn Cổ ở thời kỳ đỉnh cao lớn mạnh cỡ nào? Uy lực của một tộc trấn áp cả trăm tộc, tộc Đại Vu ta đều phải cúi đầu kính trọng mới có thể sống, nhưng sau đó thì sao?”

Vu Đạo Thiên lặng thinh.

Ông ta không phải là cường giả ở thời đại đó nhưng vẫn biết một ít về lịch sử của thời đại đó, năm đó ở thời kỳ vạn cổ, tộc Loạn Cổ cực kỳ mạnh, trấn áp hết thảy mọi thứ, khi đó tất cả các tộc làm việc gì cũng phải nể mặt tộc Loạn Cổ.

Sau đó tộc Đại Vu dẫn dắt vạn tộc khởi nghĩa phản kháng, cuối cùng mới lật đổ tộc Loạn Cổ, nhưng ông ta biết vài chuyện ẩn tình bên trong, đó là năm đó tộc Đại Vu được thế lực bí ẩn giúp đỡ.

Đại Tế Sư thu hồi ánh mắt, nói tiếp: “Có lẽ đám người nữ kiếm tu váy trắng lợi hại thật, nhưng vậy thì sao? Đối với một số người, họ chẳng khác gì con kiến, không chỉ họ, mà ngay cả tộc Đại Vu cũng chỉ là tôm tép, nghe lời thì sống, không nghe lời thì bị bóp ch ết, chỉ đơn giản thế thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện