Chương 4298

Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Còn, khi ấy Phục Võ không hoàn toàn phá hủy quả hạch của họ”.

Nghe vậy, Diệp Quân vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: “Có thể hồi sinh họ được không?”

Cây sinh mệnh Thiên Hành im lặng một lúc mới đáp: “Về mặt lý thuyết mà nói, bây giờ họ chỉ có thể đi luân hồi, nhưng nếu ngươi có thể khiến vị Phạn Diêm La Thiên Tử kia mở cửa sau thì ta có thể thử triệu hồi hồn phách của họ, bởi vì họ không giống loài người, họ có quả hạch, đương nhiên ta cũng không dám chắc…”

Diệp Quân vội bảo: “Cần ta phối hợp với ngươi thế nào?”

Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Lát nữa ta cưỡng ép triệu hồi hồn phách của họ sẽ vi phạm quy tắc của nền văn minh kia, với thực lực bây giờ của ta, ta hoàn toàn không thể chống cự được, cần ngươi giúp…”

Diệp Quân suy nghĩ rồi lấy lệnh bài Phạn Diêm La Thiên Tử để lại cho mình ra: “Cũng không biết thứ này có hữu dụng không, thử trước đã…”

Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Thử trước đi đã, bởi vì tiêu hao rất nhiều năng lượng”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Cây sinh mệnh Thiên Hành đột nhiên rung lắc dữ dội, sau đó một luồng sức mạnh đáng sợ phóng lên trời, bầu trời bị cuốn ra một vòng xoáy, trong vòng xoáy là một khoảng hư vô cực kỳ quỷ dị.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn thấy trong vòng xoáy kia có mấy tia sáng lơ lửng, hắn chợt kích động, bởi vì hắn cảm thấy mấy tia sáng ấy khá quen thuộc.

Thấy vậy, Tịnh An và Nhất Niệm cũng vội vàng đứng dậy, hai cô gái nhìn chằm chằm vòng xoáy màu đen, vô cùng căng thẳng.

Lúc này, một luồng uy áp đáng sợ quét xuống từ vòng xoáy màu đen ấy, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên…

Không phải ngôn ngữ của nền văn minh Thiên Hành, cũng không phải ngôn ngữ của nền văn minh vũ trụ Quan Huyên.

Mọi người đều ngây ra.

Nhưng vẻ mặt họ rất nặng nề, bởi vì luồng khí ấy có ý thù địch rất rõ.

Nhưng lúc này, ngôn ngữ của giọng nói ấy đột nhiên thay đổi: “Chết tiệt, Diệp thiếu?”

Ngay sau đó, luồng khí thù địch lập tức rút đi như thủy triều.

Diệp thiếu!

Giọng nói này rất quen, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào vòng xoáy màu đen kia thì thấy một hư ảnh dần dần ngưng tụ lại, chính là Phạn Diêm La Thiên Tử.

Nhìn thấy Diệp Quân, Phạn Diêm La Thiên Tử nở nụ cười ôn hòa: “Diệp công tử”.

Diệp Quân chắp tay: “Tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Phạn Diêm La Thiên Tử cười hỏi: “Không biết Diệp công tử có mệnh lệnh gì?”

Diệp Quân nói: “Tiền bối có thể trả mấy linh hồn của nền văn minh Thiên Hành lúc trước lại cho chúng ta được không…”

Phạn Diêm La Thiên Tử nghe vậy thì hơi do dự, sau đó khẽ cười: “Chuyện này làm trái quy tắc của nền văn minh chúng ta. Theo lý mà nói thì phải làm đơn gửi đi trước rồi làm việc theo trình tự… Nhưng Diệp công tử đã lên tiếng thì đương nhiên là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ”.

Nói rồi ông ta nhìn quyển sách cổ dày cộp trong tay, quyển sách tự mở ra, ông ta cầm bút lướt nhẹ, lập tức, rất nhiều đốm sáng sau lưng ông ta bay ra khỏi vòng xoáy, chạy vào cây sinh mệnh Thiên Hành.

Một lúc sau, Phạn Diêm La Thiên Tử cất sách cổ đi, nhìn Diệp Quân cười bảo: “Được rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện