Chương 4292

Lại một người nữa chết trong một giây!

Diệp Quân lại chỉ vào ba vị Thánh Vương, lúc này ba Thánh Vương đã kinh hãi rồi, thấy Diệp Quân chỉ vào mình, bọn họ lập tức hồn bay phách tán, muốn bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo đầu của cả ba Thánh Vương đều bay lên trời.

Nơi đây chỉ còn lại một mình Vu Dịch.

Người Vu Dịch run lên, cô ta nhìn Diệp Quân giận dữ nói: “Diệp Quân, có bản lĩnh thì đấu đơn…”

“Được!”

Diệp Quân chỉ vào cha và cô cô: “Cô chọn thoải mái đi”.

Vu Dịch: “…”

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, phất tay áo, Vu Dịch trong nháy mắt hóa thành tro tàn.

Người đàn ông áo trắng khẽ vung tay phải, mấy chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân vội nhận lấy, như nghĩ tới điều gì, hắn bảo: “Cha, không ngờ cha lại mạnh thế đấy, sắp đuổi kịp cô cô đến nơi rồi”.

Một câu nịnh được cả hai người!

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Người đàn ông áo trắng bật cười: “Nhóc con con cũng không tệ, không hổ là do ta sinh ra, đúng là xuất sắc”.

Diệp Quân: “…”

Quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ nhìn người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng, lại nhìn Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.

Thấy hai cha con bắt đầu nói chuyện làm ăn, người phụ nữ váy trắng hiếm khi nở nụ cười, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, bà kéo tay người đàn ông áo trắng nói khẽ: “Đến lúc phải đi rồi”.

Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chúng ta phải giải quyết mấy tên lâu la nữa, đi trước đây”.

Diệp Quân vội bảo: “Cha, cô cô, hai người chờ một chút…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân muốn nói lại thôi.

Người phụ nữ váy trắng bảo: “Lại đây”.

Diệp Quân lưỡng lự một chút rồi đi tới trước mặt người phụ nữ váy trắng, bà đưa tay xoa nhẹ đầu hắn: “Đối xử nghiêm khắc với con là muốn con tự mình trở nên mạnh hơn, có hiểu không?”

Trong lòng Diệp Quân có một dòng nước ấm chảy qua, hắn gật đầu: “Con hiểu…”

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Nói đi!”

Diệp Quân lấy quả hạch của Phục Võ ra: “Cô cô, người này kiếp trước đã phải sống rất mệt mỏi, con hy vọng bà ấy được sống một kiếp nữa… tốt nhất là ở hệ Ngân Hà…”

Nói rồi hắn lại lấy linh hồn của một người đàn ông ra: “Cả ông ấy nữa”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ váy trắng chỉ nhẹ về phía trước, ngay lập tức, quả hạch và linh hồn người đàn ông đều biến mất.

Diệp Quân sửng sốt.

Còn Phạn Diêm La Thiên Tử ở bên cạnh không biết cảm nhận được điều gì mà con ngươi chợt co rút lại, cơ thể vô thức lại khom xuống, cảnh tượng lúc này đã thay đổi nhận thức của ông ta, bởi vì động tác nhìn như hết sức đơn giản của người phụ nữ trước mắt này thực ra làm trái với quy luật của vũ trụ tối cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện