Chương 4154

Hắn cũng rất muốn tìm hiểu sâu thêm một chút, nhưng thật sự không dám, bởi vì hắn đánh không lại người phụ nữ đồ trắng kia, mẹ nó vô lý quá rồi.

Thật sự vô nghĩa!

Diệp Quân nhẹ nhàng thở dài, chưa bao giờ cạn lời như bây giờ.

Tuy rằng Diệp Quân rất nhanh, nhưng Nhất Niệm thật sự không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đàn ông nhân loại đều nhanh như vậy, chỉ là cô ta hơi nghi hoặc, bởi vì lúc trước Tịnh An từng âm thầm nói với cô ta, lần đầu tiên hình như sẽ hơi đau, nhưng vừa rồi cô ta không đau lắm, rất nhanh, nhanh vô cùng, vào được rồi nhưng lại giống như chưa từng vào…

Nhất Niệm không nghĩ gì nhiều, cô ta thuận thế nằm trong lòng Diệp Quân, nói nhỏ nhẹ: “Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây sao?”

Diệp Quân tỉnh táo lại, gật đầu, tay phải ôm lất Nhất Niệm, nhẹ gật đầu: “Đúng”.

Tuy rằng chuyện ở nền văn minh Thiên Hành đã chấm dứt, nhưng hắn biết chuyện của Ác Đạo Minh còn chưa xong đâu, Nhị điện chủ không tiếc lấy tính mạng của mình để thăm dò thực lực của cô cô váy trắng, chắc chắn có chiêu đề phòng.

Việc cấp bách bây giờ là phải tăng cường thực lực!

Bây giờ, không thể tiếp tục ở thế bị động!

Nhất Niệm gật đầu: “Được”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Không phải muội muốn ở lại nền văn minh Thiên Hành đó chứ?”

Nhất Niệm lập tức lắc đầu.

Diệp Quân nói: “Vậy muội muốn ở lại học cung Thiên Vân không?”

Nhất Niệm do dự, sau đó vẫn lắc đầu, mặc dù cô ta không nỡ rời xa Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân, nhưng cô ta quả thật không có thiện cảm với toàn bộ nền văn minh Thiên Hành, cô ta cũng biết, đám người nền văn minh Thiên Hành sẽ không hoan nghênh cô ta.

Diệp Quân cười nói: “Vậy muội ở lại Tiểu Tháp giúp ta nghiên cứu thời không nhé?”

Trước mắt, thời không đặc biệt đó là thứ Nhất Niệm nghiên cứu và hiểu rõ.

Nhất Niệm gật đầu: “Vâng”.

Cô ta cũng thích nghiên cứu thời không, đến bây giờ, cô ta chỉ nghiên cứu một góc của núi băng.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó ôm lấy Nhất Niệm, chỉ chốc lát sau hai người đã ngủ say.

Ngoài cửa.

Tịnh An dựa trên cửa yên lặng nghe rất lâu, sau đó không nghe thấy tiếng động nữa, cô ta hơi nhướng mày: “Vậy là xong chuyện rồi sao? Nhanh quá vậy?”

Bên ngoài vũ trụ tinh không, một bàn tay khổng lồ chống sừng sững trên trời, bàn tay khổng lồ kéo theo một tòa đại điện màu đen, đại điện trên không, trôi nổi một chữ cái lớn: Đạo

Ác Đạo Điện.

Ngày hôm đó, một ngọn lửa bừng cháy đột nhiên xuyên qua hư không, xuyên đến vũ trụ này, lập tức va chạm vào đại điện.

Lúc ngọn lửa bừng cháy kia sắp đến tòa đại điện màu đen kia, có một bàn tay đột nhiên bắt lấy nó.

Đó là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ đồ rộng màu đen, tóc dài, mặc áo choàng, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, trên người tỏa ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ.

Người đàn ông trung niên nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Khâu sư đệ đã chết”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện