Chương 4152

“Hỗn láo!”

Người phụ nữ đồ trắng trợn mắt, bỗng biến mất khỏi đó.

Lúc này Diệp Quân cũng nổi giận, lấy kiếm Thanh Huyên ra, tiến về phía trước một bước, thời không xung quanh trở nên hư ảo.

Gấp xếp thời không!

Đè nén thời không!

Đối mặt với người phụ nữ bí ẩn này, dĩ nhiên hắn không dám khinh thường, phải biết đối phương đánh dấu ấn luân hồi này nhưng ngay cả Thượng Thần Thiên Vân và Thiên Hành Chủ cũng không nhìn ra được, đây chắc chắn không phải là người tầm thường, thế nên hắn dứt khoát thi triển kiếm kỹ mạnh nhất của mình.

Nhưng ngay khi hắn vừa định rút kiếm ra, mọi thứ trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, hắn cả kinh, ngay sau đó còn chưa kịp phản ứng, hắn lại cảm thấy bụng đau nhói, sau đó cả người lập tức văng ra xa.

Lần này cũng không biết văng ra xa bao lâu, Diệp Quân chỉ cảm thấy cả người như nổ tung, đầu nặng như chì, vô cùng nặng nề.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên, luồng sức mạnh đáng sợ đánh mạnh vào người hắn.

Bốp!

Diệp Quân lại văng ra xa tận mấy mươi vạn trượng rồi mới đập mạnh cả người xuống đất, hắn suýt nữa hôn mê bất tỉnh, nhưng còn chưa kịp phản ứng, một sức mạnh cực lớn ép buộc kéo hắn lên, ở cuối tầm nhìn, người phụ nữ đồ trắng đang lạnh lùng nhìn hắn.

Người phụ nữ đồ trắng đang định lên tiếng, chỉ thấy kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân bỗng bay ra.

Vèo!

Thời không hư vô này bị xé toạc.

Trời đất bắt đầu sụp đổ.

Ngay khi Diệp Quân nghĩ sắp ra khỏi nơi quỷ quái này thì chỉ thấy người phụ nữ đồ trắng ở đằng xa bỗng vung tay lên, thoáng chốc thời không hư vô vốn dĩ bị phá vỡ lại khôi phục như ban đầu.

Thấy thế sắc mặt Diệp Quân tối sầm, cảm thấy kinh ngạc, thực lực của người phụ nữ này quá đáng sợ.

Người phụ nữ đồ trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đừng tưởng ngươi có nữ kiếm tu váy trắng kia bảo vệ mà ta không dám giết ngươi, ngươi…”

Diệp Quân bỗng nói: “Lúc cô cô ta còn ở đây sao bà không ra? Giờ bà ấy đi rồi, bà mới chạy ra, có phải bà chỉ biết ỷ thế ăn hiếp người khác không?”

Người phụ nữ đồ trắng không nói gì, biến mất khỏi đó.

Lần này Diệp Quân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ngay khi người phụ nữ đồ trắng biến mất, hai tay hắn cầm kiếm chém một nhát về phía trước.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Thế nhưng hắn còn chưa vung nhát kiếm này lên thì bản thân hắn đã văng ra xa lần nữa, cuối cùng đập mạnh xuống đất, cả người suýt nữa bị vỡ vụn.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay vô hình đã nhấc hắn lên, lúc này người phụ nữ đồ trắng đã cách trước mặt hắn mấy chục trượng, lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Ta nhắc nhở ngươi một lần cuối, đừng chạm vào cô ta, nếu không ta cắt chim nhỏ của ngươi…”

Cô ta chưa dứt lời, một thanh kiếm đã lao đến trước mặt cô ta.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện