Chương 4132

Rất nhanh, ánh mắt của Tuế Nguyệt Nữ đã chuyển từ người Diệp Quân sang kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, nhìn thấy kiếm Thanh Huyên, cô ta dần nhíu mày, thanh kiếm này không tầm thường.

Lúc này Khâu Bạch Y cười nói: “Tuế Nguyệt Nữ, chúc mừng, thân xác Tuế Nguyệt Bất Diệt cùng với linh hồn Tuế Nguyệt Bất Diệt, ngoài thủy tổ nền văn minh vũ trụ Tuế Nguyệt các cô ra, cô là người thứ hai có được thành tựu này đấy”.

Tuế Nguyệt Nữ nhìn Khâu Bạch Y rồi bảo: “May nhờ có ấn Tuế Nguyệt của ông”.

Khâu Bạch Y cười: “Là do bản thân cô đã là yêu nghiệt rồi, nếu cô không đủ năng lực thì mười ấn Tuế Nguyệt cũng chẳng có tác dụng”.

Tuế Nguyệt Nữ khẽ gật đầu, không nói lời khách sáo với Khâu Bạch Y nữa. Cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân nơi không xa: “Mục tiêu của ông có lẽ không phải hắn đâu đúng không?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Không phải hắn”.

Tuế Nguyệt Nữ đang định nói gì nữa thì đúng lúc này…

“A Di Đà Phật!”

Một câu Phật hiệu đột nhiên phóng từ trên trời xuống, sau đó một luồng Phật quang vạn trượng quét qua, một vị hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng đi trên Phật quang xuất hiện.

Quy Vô!

Tuế Nguyệt Nữ ngẩng đầu nhìn luồng Phật quang ấy, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Quy Vô tới bên cạnh Khâu Bạch Y, ông ta nhìn Tuế Nguyệt Nữ bên cạnh Khâu Bạch Y rồi mới nhìn Diệp Quân phía đối diện.

Chỉ có một người?

Quy Vô hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó ánh mắt ông ta cũng rơi vào kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cảm giác đầu tiên của ông ta là: Thanh kiếm này không tệ.

Nhưng ông ta không hoảng loạn.

Bởi vì ông ta đang mặc trên người chiếc áo cà sa nhân quả chí bảo của Phật vũ trụ.

Vạn pháp bất xâm!

Không kiếm nào có thể khiến ông ta bị thương được!

Quy Vô nhìn Khâu Bạch Y, khẽ cười: “Nhị điện chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Khâu Bạch Y cười đáp: “Cảm ơn đại sư tới hỗ trợ”.

Quy Vô lắc đầu: “Nhị điện chủ khách sáo quá, cảm ơn bộ tâm kinh ông tặng, nó đã khiến lão nạp tăng trưởng thực lực rất nhiều, ta phải cảm ơn ông mới phải”.

Khâu Bạch Y cười lớn: “Thì ra đại sư đã đột phá rồi, chúc mừng chúc mừng!”

Quy Vô niệm Phật hiệu xong lại quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ông ta quan sát hắn rồi nói: “Chắc vị công tử này không phải mục tiêu Nhị điện chủ muốn giết hôm nay phải không?”

Khâu Bạch Y cười nhẹ: “Đừng coi thường vị Diệp công tử này, phía sau hắn có chỗ dựa”.

“Đánh hội đồng à?”

Quy Vô khẽ mỉm cười: “Lão nạp thích!”

“Ha ha…”

Đúng lúc này, một tiếng cười to như sấm rền vang lên, sau đó thời không bên cạnh Khâu Bạch Y chợt tách ra, một người đàn ông trung niên mặc áo đen chậm rãi đi ra.

Ly Hận lão tổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện