Chương 4108

Thấy cảnh này, trong lòng Đại Đạo hiện hữu cả kinh, nó vừa định ra tay thì lúc này Diệp Quân đã chém kiếm Thanh Huyên xuống.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Đại Đạo hiện hữu vẫn chưa phản ứng lại, thời không nơi nó đứng trở nên hư ảo, mà cơ thể nó cũng bắt đầu biến mất.

Diệp Quân xòe lòng bàn tay, chiếc nhẫn không gian trước mặt Đại Đạo hiện hữu lại bay về trong tay hắn. Không chỉ thế, chiếc nhẫn không gian trên người Đại Đạo hiện hữu cũng bay vào trong tay hắn.

Diệp Quân quay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước hắn đã chợt nhíu mày, hắn quay lại nhìn Đại Đạo hiện hữu. Lúc này, Đại Đạo hiện hữu đã hoàn toàn trở nên hư ảo, giống như một làn khói xanh. Đại Đạo hiện hữu nhìn Diệp Quân nhưng lại nở nụ cười.

Diệp Quân im lặng không nói gì.

Đại Đạo hiện hữu trước mắt này không phải bản thể mà chỉ là phân thân. Đại Đạo hiện hữu cười khẽ: “Diệp công tử, đối thủ của ta không phải ngươi, mà là ông nội của ngươi”.

Nói xong nó hoàn toàn biến mất.

Sau khi phân thân Đại Đạo hiện hữu biến mất, Cửu Trọng Thiên bắt đầu bị phân mảnh từng chút một.

Toàn bộ Đăng Thiên Vực trở nên hỗn loạn, vô số cường giả ngẩng đầu nhìn lên Cửu Trọng Thiên đang vỡ nát mà tỏ vẻ kinh hãi, chuyện gì xảy ra thế này?

Trong Cửu Trọng Thiên, có mấy luồng khí mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện, sau đó một ông lão tóc trắng dẫn theo mười cường giả cảnh giới Khai Đạo xuất hiện ở nơi cách Diệp Quân không xa.

Những người này bảo vệ Trần Tuế Nguyệt, nhìn Diệp Quân với vẻ đầy cảnh giác. Ông lão tóc trắng đi đầu nhìn Diệp Quân, chắp tay cung kính nói: “Diệp thiếu, lúc trước Tuế Nguyệt đã đắc tội cậu, xin cậu thứ lỗi”.

Nói xong ông ta lấy ra một chiếc nhẫn không gian, chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân, bên trong có mười nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, lắc đầu: “Ta với hắn tỷ võ trước thời hạn, không có ân oán nào khác, không cần phải làm thế”.

Nói rồi hắn quay người bỏ đi.

Lúc này, Trần Tuế Nguyệt đột nhiên gọi: “Diệp công tử”.

Diệp Quân dừng bước, quay người nhìn Trần Tuế Nguyệt, gã nhìn thẳng vào hắn: “Ba năm sau, ta hy vọng chúng ta vẫn có thể đấu thêm một lần nữa”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất ở nơi cách đó không xa.

Sau khi Diệp Quân đi, nhóm ông lão tóc trắng đều thở phào nhẹ nhõm, tên tuổi của Diệp Quân hiện tại vang dội như sấm.

Lúc trước họ chỉ nghe nói, hôm nay gặp rồi mới biết Diệp thiếu này còn mạnh hơn trong truyền thuyết rất nhiều.

Mặc dù Đại Đạo hiện hữu kia chỉ là phân thân, nhưng thực lực cũng vượt xa cường giả cảnh giới Diệt Đạo thông thường, thế mà vẫn bị Diệp thiếu chém chết chỉ với một nhát kiếm.

Thực lực này chỉ có thể nói là kinh người!!

Dường như nghĩ tới gì đó, ông lão tóc trắng quay lại nhìn Trần Tuế Nguyệt bên cạnh. Trần Tuế Nguyệt lại nhìn chăm chú về nơi Diệp Quân biến mất. Ông lão tóc trắng thầm thở dài, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Tuế Nguyệt…”

Đứa cháu này của ông ta sinh ra vì đạo. Hiện giờ chắc chắn là tồn tại rực rỡ nhất thời đại này, nhưng lại gặp phải yêu nghiệt như Diệp Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện