Chương 4096

Bạch Khâu Y ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, ở cuối tầm nhìn, một người đàn ông đang từ từ đến gần, lúc đầu người đàn ông đó còn đang ở cuối tầm nhìn của ông ta nhưng Bạch Khâu Y chỉ chớp mắt một cái, người đàn ông đã đi tới trước mặt ông ta. Người đàn ông mặc một bộ đồ rộng rãi sạch sẽ, trên môi là nụ cười nhàn nhạt, rất dễ gần.

Khâu Bạch Y chắp tay lại, nở nụ cười: “Bái kiến thiếu chủ Thần Trạch”, người đàn ông trên Thần Trạch đáp lại: “Nhị điện chủ khách sáo rồi”, Khâu Bạch Y cười nói: “Thần Tông đại nhân vẫn khỏe chứ?”

Thần Trạch gật đầu: “Cha ta vẫn khỏe, cảm ơn Nhị điện chủ đã lo lắng”, nói đến đây gã ngừng một lúc rồi lại nói: “Nhị điện chủ, ông có Ly Hận trường đồ – bảo vật của Ly Hận Thiên thật à?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Dĩ nhiên”.

Dứt lời, ông ta xòe tay ra, một quyển trục dài xuất hiện trong tay ông ta. Lúc quyển trục này xuất hiện, các vì sao xung quanh lần lượt lui lại, không thể đến gần chỗ hai người.

Ánh mắt Thần Trạch lập tức trở nên nóng bỏng như một ngọn lửa, Ly Hận trường đồ! Đây là bảo vật của Ly Hận Thiên, rất lâu về trước Ly Hận Thiên gặp đại nạn, bức tranh này bị thất lạc, từ đó về sau Lý Hận Thiên vẫn luôn tìm kiếm nó, nhưng vẫn không có tin tức gì, lúc Khâu Bạch Y nói có Ly Hận trường đồ, gã vội vã chạy đến ngay trong đêm.

Nhưng Thần Trạch nhanh chóng bình tĩnh lại, thấy thế ánh mắt Khâu Bạch Y lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Thần Trạch mỉm cười nói: “Không biết Nhị điện chủ có điều kiện gì?”

Khâu Bạch Y nói: “Giết một người”, Thần Trạch hỏi: “Ai?”, Khâu Bạch Y nói: “Diệp Quân”.

Thần Trạch cau mày: “Đó có phải là người đã gây náo loạn ở Đăng Thiên Vực không?”, trận chiến ở Đăng Thiên Vực gây ra động tĩnh lớn ở bên dưới, dĩ nhiên Ly Hận Thiên cũng biết chuyện, tất nhiên Ly Hận Thiên cách đó quá xa nên cũng không biết nhiều lắm.

Khâu Bạch Y gật đầu: “Chính là người này”.

Thần Trạch hỏi: “Bây giờ Diệp Quân đó đang ở cảnh giới nào?”, Khâu Bạch Y nói: “Khai Đạo”.

Thần Trạch nhíu mày trầm tư, Diệp Quân!

Dĩ nhiên gã sẽ không cho rằng chuyện đơn giản như thế, một cường giả cảnh giới Khai Đạo chỉ là một đám tôm tép với Ác Đạo Minh thôi.

Nhưng đối phương lại tìm đến Ly Hận Thiên.

Sẽ không đào hố đợi mình nhảy vào đấy chứ? Nghĩ đến đây, Thần Trạch nhìn Khâu Bạch Y, mặc dù ngoài mặt vẫn cười nhưng đã dựng lên bức tường cảnh giác.

Khâu Bạch Y cười nói: “Thế tử Thần Trạch, thành thật mà nói mặc dù cảnh giới của Diệp Quân đó thấp, thực lực yếu nhưng những người đứng sau hắn không đơn giản, Ác Đạo Minh ta sợ người đằng sau hắn chứ không phải hắn”.

Thần Trạch trầm giọng nói: “Nhị điện chủ, thực lực của Ly Hận Thiên ta không bằng Ác Đạo Minh ông, ngay cả ông cũng sợ người đằng sau hắn, vậy thì Ly Hận Thiên ta không dám chọc vào”.

Khâu Bạch Y cũng không ép buộc, nhưng khẽ gật đầu: “Ta hiểu được”, dứt lời, ông ta thu lại Ly Hận trường đồ, rồi quay người định rời đi.

Thấy thế Thần Trạch lo lắng, vội nói: “Nhị điện chủ, có thể đổi điều kiện khác không?”

Ly Hận trường đồ!

Cái này thực sự giúp ích rất nhiều cho Ly Hận Thiên, vì nó có một chức năng nghịch thiên đặc biệt, đó là người tu luyện thần pháp Ly Hận có được bức tranh này, không chỉ có thể tăng lên một cảnh giới, mà sức chiến đấu cũng có thể được tăng lên gấp đôi.

Hơn nữa trong Ly Hận trường đồ này còn chứa một bí mật kinh thiên động địa vè Ly Hận Thiên.

Trước khi đến đây, cha gã là Thần Tông đã dặn dò, phải lấy bức tranh này về cho bằng được.

Nhưng gã không thể đồng ý yêu cầu Nhị điện chủ đưa ra, càng không thể kéo Lý Hận Thiên vào trong vòng xoáy khủng khiếp này vì Ly Hận trường đồ, dù sao Diệp Quân đó cũng không đơn giản, Ly Hận

Thiên không thể liều chết với Diệp Quân vì Ly Hận trường đồ, cái giá phải trả quá lớn, hơn nữa cũng không liều mạng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện