Chương 4077

Thượng Thần Thiên Vân đáp: “Thứ nhất, lai lịch của thiếu niên kia không đơn giản, thứ hai, chuyện này do Ác Đạo Minh âm thầm châm dầu vào lửa, cố ý khiến nền văn minh Thiên Hành chúng ta có mâu thuẫn với thiếu niên kia…”

Vu Trụ ở bên cạnh chen miệng vào: “Thượng Thần Thiên Vân, chẳng lẽ Nhất Niệm kia vi phạm thần pháp cũng là do Ác Đạo Minh bảo cô ta làm vậy à?”

Ông ta biết phải phủi bỏ trách nhiệm trên chuyện này, vì điện Chấp Pháp của bọn họ làm khó dễ Nhất Niệm và Diệp Quân đầu tiên, nếu dính phải cái vấn đề này thì phiền phức lắm.

Thượng Thần Thiên Huyên quay đầu nhìn về phía Vu Trụ: “Chuyện này là Ác Đạo Minh châm dầu vào lửa, quan chấp pháp Thôi Âm của điện Chấp Pháp các người không có đầu óc bị người khác lợi dụng nên mới khiến sự tình chuyển biến xấu như thế, điện Chấp Pháp của ông cũng phải chịu trách nhiệm cho việc này”.

Nghe thấy thế, sắc mặt Vu Trụ nhất thời trở nên khó coi.

Thượng Thần Thiên Huyên lại nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thiên Vân, tuy điện Chấp Pháp có lỗi, nhưng Nhất Niệm vi phạm thần pháp là sự thật, kiếm tu kia gi ết chết vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành chúng ta cũng là sự thật. Ta có thể hiểu là bà muốn bảo vệ quan chấp pháp Nhất Niệm, nhưng bà không thể cố tình thả thiếu niên kia chạy mất, bà…”

Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên giơ hai ngón tay ra, đầu ngón tay bà ta có một vết kiếm rất sâu, bà ta nhìn Thượng Thần Thiên Huyên: “Kiếm của hắn ta chém rách Huyền thể của ta”.

Thượng Thần Thiên Huyên nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

Thượng Thần Thiên Vân bình tĩnh nhìn Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta muốn cho Nhất Niệm và thiếu niên kia rời đi, nhưng trong lòng ta nền văn mịnh Thiên Hành mãi mãi là quan trọng nhất, nếu Nhất Niệm thật sự phản bội nền văn minh Thiên Hành, ta sẽ là người đầu tiên giết con bé, nhưng con bé đã từng phản bội chúng ta chưa?”

Vu Trụ ở bên cạnh trầm giọng nói: “Cô ta vi phạm thần pháp…”

Thượng Thần Thiên Vân quay đầu nhìn về phía ông ta: “Vi phạm thần pháp là phản bội nền văn minh Thiên Hành à? Nền văn minh Thiên Hành chúng ta có nhiều người phạm pháp như thế, bọn họ đều là kẻ phản bội sao?”

Sắc mặt Vu Trụ trở nên khó coi.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn về phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta cố ý thả Nhất Niệm và thiếu niên kia đi thật sự là vì suy nghĩ cá nhân, ta muốn hai người họ ở bên nhau, từ lúc đầu đến giờ ta chưa từng giấu giếm việc này. Nhưng ngoài ý đồ cá nhân ta cũng có suy nghĩ cho nền văn minh Thiên Hành, lai lịch của thiếu niên kia chắc chắn không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy. Hơn nữa Ác Đạo Minh là kẻ thù không đội trời chung với hắn ta nhưng lại không thể gi ết chết hắn ta, nếu hắn ta thật sự chết ở nền văn minh Thiên Hành, khó đảm bảo sẽ không có nhân quả nào đó giáng xuống…”

“Buồn cười!”

Vu Trụ ngắt lời Thượng Thần Thiên Vân: “Nhân quả gì chứ? Dù có nhân quả thì nền văn minh Thiên Hành chúng ta không gánh nổi à? Đúng là buồn cười…”

Nghe thấy lời của Vu Trụ, Thượng Thần Thiên Vân không nhiều lời mà lập tức tát một bạt tai tới.

Vì đứng quá gần, hơn nữa Vu Trụ hoàn toàn không ngờ Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên ra tay, cho nên lúc ông ta lấy lại tinh thần thì một tiếng bạt tai lanh lảnh đã vang lên.

Chát…

Vu Trụ bất ngờ không kịp đề phòng ăn một cái tát của Thượng Thần Thiên Vân, lập tức bay đi cả nghìn trượng, lúc dừng lại, bên phải mặt của ông ta đã sưng to như đầu lợn.

Vu Trụ sửng sốt.

Nhưng sau đó ông ta lập tức nổi giận, phẫn nộ nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Vân: “Thượng Thần Thiên Vân, vì sao bà lại vô duyên vô cớ đánh người, bà…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện