Nền văn minh Thiên Hành giết người trong tộc là tội lớn.

Đáng sợ hơn là Nhất Niệm còn giết người trong tộc vì một người ngoài, tức là giữa Nhất Niệm và nền văn minh Thiên Hành không còn tình nghĩa gì nữa.

Cho dù là Thượng Thần Thiên Vân đến cũng không có tác dụng.

Tịnh An ngồi phịch xuống đất, mặt tái nhợt, lẩm bẩm: “Làm sao đây, nền văn minh Thiên Hành sao có thể bỏ qua được chứ?”

Sau khi Nhất Niệm giết Thôi Âm, xung quanh lặng im như tờ.

Tả Hộ Pháp nhìn chằm chằm Nhất Niệm một hồi, khẽ gật đầu: “Lập tức thông báo cho điện Chấp Hành, Nhất Niệm phản bội nền văn minh Thiên Hành, mong điện Chấp Hành phái quân đội đến trấn áp”.

Điện Chấp Hành!

Ở nền văn minh Thiên Hành, có ba điện là điện Chấp Pháp, điện Chấp Hành và điện Cận Vệ.

Trong đó, điện Chấp Pháp quản lý bên trong, ràng buộc người dân nền văn minh Thiên Hành, tất cả các hành vi vi phạm pháp luật đều do điện Chấp Hành quản lý, mà điện Chấp Hành quản lý bên ngoài, chẳng hạn như loại bỏ các công việc của vũ trụ đều là do người ở điện Chấp Hành xử lý, Nhất Niệm cũng là người của điện Chấp Hành, là một trong chín quan lớn của điện Chấp Hành.

Địa vị và thực lực ở điện Chấp Hành hơn hẳn điện Chấp Pháp.

Điện Chấp Hành là bên đối ngoại của nền văn minh Thiên Hành.

Quân đội tham chiến đều được lựa chọn cẩn thận, là người xuất sắc nhất, hơn nữa có thể đánh thiện chiến, còn điện Chấp Pháp chịu trách nhiệm về đối nội, thực tế là còn kém xa. Về mặt quyền lợi cũng kém xa, dù sao lão đại của điện Chấp Hành cũng là quan chấp hành chủ tịch nền văn minh Thiên Hành.

Xưa nay thực lực của quan chấp hành chủ tịch là chuẩn mực của nền văn minh Thiên Hành.

Thật ra thực lực của điện Cận Vệ không thua kém gì điện Chấp Hành, nhưng công việc của họ lại khác với điện Chấp Hành, điện Cận Vệ là binh lính riêng của Thiên Hành Chủ, hơn nữa chỉ nghe lệnh của Thiên Hành Chủ, chủ yếu bảo vệ Sinh Mệnh Giới – nơi thần thánh của nền văn minh Thiên Hành, cũng chính là nơi thánh vật chí cao của nền văn minh Thiên Hành – cây sinh mệnh Thiên Hành tọa lạc.

Lúc Nhất Niệm không giết Thôi Âm, cùng lắm chỉ có thể xem là phạm pháp, mặc dù Thôi Âm vẫn luôn muốn vu cáo cô ta tội phản nước nhưng thực tế lại không có chứng cứ.

Nhưng bây giờ, Nhất Niệm giết Thôi Âm thì đó là phản nước thật sự. Tả Hộ Pháp không tự mình ra tay, thứ nhất là ông ta không nắm chắc, trận đánh vừa rồi cho thấy thực lực của Nhất Niệm mạnh hơn ông ta nghĩ nhiều; thứ hai, Nhất Niệm là người của Thượng Thần Thiên Vân, nếu hôm nay ông ta ép chết Nhất Niệm ở đây, khó đảm bảo sau này Thượng Thần Thiên Vân sẽ không trả thù, ông ta không phải tên ngốc Thôi Âm kia.

Bây giờ có thể để người khác gánh tội, để điện Chấp Hành đến xử lý chuyện này. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là ông ta chưa nắm chắc, vì ông ta không thể giết Thôi Âm trong tích tắc như vậy.

Sau khi giết Thôi Âm, Nhất Niệm nhìn người của nền văn minh Thiên Hành xung quanh, lúc này những người này đều đang nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt họ đều hiện lên vẻ hung ác và sát khí.

Nhất Niệm nhắm mắt lại, mình làm sai rồi sao?

Lẽ nào thích một người cũng là sai sao? Không!

Mình không sai!

Nhất Niệm bỗng mở mắt ra, cô ta hung hăng đối mắt với người trong tộc nền văn minh Thiên Hành.

Thấy Nhất Niệm cây ngay không sợ chết đứng như vậy, những cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh lập tức nổi giận, nhưng vì ngại thực lực đáng sợ của Nhất Niệm nên không ai dám ra tay, tuy nhiên họ vẫn dám lên tiếng mắng chửi, thế là vô số lời ác ý nhắm thẳng vào Nhất Niệm như thác lũ.

“Chìm đắm trong trụy lạc”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện