Khâu Bạch Y lắc đầu: “Đây là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng đến giao ước giữa Ác Đạo Minh ta và nền văn minh Thiên Hành”.

Thôi Âm gật nhẹ đầu: “Thế thì tốt”.

Khâu Bạch Y trầm giọng nói: “Người chấp pháp, thực lực của kẻ đứng sau Diệp Quân kia cực kỳ mạnh mẽ, các ông đi lùng bắt hắn ta, nếu chọc giận người đứng sau hắn ta thì…”

Thôi Âm lạnh lùng nói: “Sao thế, Nhị điện chủ cảm thấy nền văn minh Thiên Hành chúng ta không bằng người sau lưng hắn à?”

Khâu Bạch Y vội lắc đầu: “Ta không có ý đó, ta chỉ nhắc nhở thiện chí, chỉ thế mà thôi”.

Thôi Âm cười nói: “Nhị điện chủ, trong mấy năm qua, nền văn minh Thiên Hành chúng ta chưa từng thua ai bao giờ”.

Khâu Bạch Y gật đầu: “Đúng thế”.

Thôi Âm lại nói: “Nếu người đứng sau Diệp Quân thật sự vô địch và lợi hại thì hắn ta cần gì phải chạy trốn? Vì sao không gọi đến đánh một trận với chúng ta luôn?”

Khâu Bạch Y nhìn Thôi Âm, sau đó lắc đầu cười khẽ: “Không giấu gì ông, khoảng thời gian gần đây Ác Đạo Minh ta giao thủ với Diệp Quân đã chịu thiệt hại nặng nề… Hầy, coi đầu óc ta này, ta quên mát một điều, mấy Điện chủ kia của Ác Đạo Minh ta sao có thể bằng Thôi chấp pháp được?”

Nghe thấy lời Khâu Bạch Y, Thôi Âm nở nụ cười: “Nhị điện chủ đừng nói vậy, Ác Đạo Minh vẫn có chút thực lực mà”.

Khâu Bạch Y liên tục lắc đầu: “Không không, so sánh với nền văn minh Thiên Hành, Ác Đạo Minh của ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp”.

Dù trong lòng Thôi Âm cũng cho là vậy, nhưng ông ta cũng không biểu hiện ra mà cười nói: “Nhị điện chủ, chúng ta đừng nói đến những chuyện không có ý nghĩa này nữa. Bây giờ nền văn minh Thiên Hành ta đã ký điều ước hoà bình với Ác Đạo Minh, trong giai đoạn thực hiện điều ước hoà bình, chúng ta có thể xem như một nửa đồng minh, về Diệp Quân thuộc chủng tộc của nền văn minh cấp thấp, Ác Đạo Minh các ông không giết được thì để nền văn minh Thiên Hành chúng ta giết”.

Khâu Bạch Y nhìn những người chấp pháp sau lưng Thôi Âm, ông ta chần chừ một lát rồi nói: “Có cần dẫn theo nhiều người chấp pháp một chút không?”

Thôi Âm chợt hỏi ngược lại: “Diệp Quân kia có cảnh giới gì?”

Khâu Bạch Y đáp: “Có lẽ là cảnh giới Ách Đạo”.

Thôi Âm nhíu mày: “Yếu vậy mà Ác Đạo Minh các ông lại không thể gi ết chết cậu ta…”

Nói đến đây, dường như ông ta cảm thấy hơi không ổn, vội sửa lời: “Nhị điện chủ, không phải ta muốn nói Ác Đạo Minh các ông vô dụng, ông tuyệt đối đừng nghĩ nhiều”.

Khâu Bạch Y cười khổ: “Mấy năm gần đây, Ác Đạo Minh ta thật sự thua xa lúc trước, hầy, người chấp pháp, ta tin nếu ông ra tay, lần này Diệp Quân kia sẽ chết chắc, có điều sau lưng Diệp Quân có người chống lưng, thực lực của người đó…”

Thôi Âm nhìn thoáng qua Khâu Bạch Y: “Nhị điện chủ, người chống lưng của hắn ta mạnh lắm sao?”

Khâu Bạch Y gật đầu.

Thôi Âm bình tĩnh nói: “Ác Đạo Minh các ông cảm thấy rất mạnh, nhưng với nền văn minh Thiên Hành chúng ta…”

Nói đến đây, ông ta khẽ mỉm cười: “Ta không có ý gì cả, ông tuyệt đối đừng nghĩ nhiều nhé”.

Khâu Bạch Y cười ngượng ngùng, sau đó nói: “Tạm biệt, tạm biệt”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Thôi Âm nhìn Khâu Bạch Y đã đi bằng ánh mắt giễu cợt: “Ác Đạo Minh này đúng là một đám người ngu ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện