Thượng Thần Thiên Vân chợt nói: “Nói nhiều như thế có hơi lạc đề rồi”.

Sau đó, bà ta cười nói với Diệp Quân: “Chuyện đến nước này, dù thế nào cũng phải tìm một cách để giải quyết, thật ra thì ta có một cách có thể giải quyết tạm thời khó khăn mà ngươi và Nhất Niệm sắp phải đối mặt, ngươi nghe thử xem thế nào?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Bây giờ Ác Đạo Minh đang dựa vào điều ước hoà bình và chuyện Nhất Niệm dẫn một người ngoại tộc về để làm khó, trước đó Nhất Niệm không biết chuyện chúng ta đã ký điều ước hoà bình với Ác Đạo Minh. Vì thế, dù vấn đề này nghiêm trọng nhưng ta vẫn có thể lo được. Vấn đề thứ hai là con bé yêu người ngoại tộc, vấn đề này khá là nghiêm trọng, vì theo chúng ta, yêu người ngoại tộc là một nỗi sỉ nhục, tộc nhân sẽ rất có ác ý với con bé…”

Nói đến đây, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Cách của ta là lúc này ngươi phải rời khỏi nền văn minh Thiên Hành, đây là vì tốt cho Nhất Niệm, cũng vì tốt cho ngươi, vì nếu ngươi không rời đi thì mâu thuẫn sẽ ngày càng nghiêm trọng”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta rời khỏi nền văn minh Thiên Hành thì Nhất Niệm sẽ không có vấn đề gì nữa đúng không?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Sẽ không có vấn đề gì nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Có thể cho ta nói tạm biệt với Nhất Niệm không?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, bà ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện: “Nhất Niệm, con vào đi”.

Nhất Niệm đi vào cùng với Tịnh An, cô ta hơi thấp thỏm nhìn thoáng qua Thượng Thần Thiên Vân và Diệp Quân.

Diệp Quân đi tới trước mặt Nhất Niệm, mỉm cười nói: “Nhất Niệm, ta…”

Nhất Niệm ngắt lời Diệp Quân: “Huynh muốn đi một mình, để ta ở lại đây đúng không?”

Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó gật đầu: “Muội ở lại đây đợi ta một năm, một năm sau ta đến đón muội, được không?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân: “Một ngày cũng không được”.

Diệp Quân nhìn vào mắt Nhất Niệm một lúc lâu, cười nói: “Vậy muội đi cùng với ta”.

Nhất Niệm lập tức cười tươi như hoa.

Còn Thượng Thần Thiên Vân thì im lặng nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nắm tay Nhất Niệm, sau đó quay đầu nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thượng Thần, cách của bà rất hay, nhưng ta không thể làm như thế được, vì ta không muốn cô ấy có gì không vui, trời đất bao la, quan trọng nhất là cô ấy vui vẻ, cho nên hôm nay ta muốn dẫn cô ấy đi”.

Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu: “Ngươi làm thế là đang chọn con đường khó đi nhất đấy”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, ta sẽ một mình gánh chịu tất cả mọi hậu quả”.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn Diệp Quân, một lúc lâu rồi đột nhiên mở lòng bàn tay, ngay sau đó, một uy thế vô hình lập tức bao phủ cả toà đại điện.

Nhất Niệm vội chắn trước mặt Diệp Quân, cô ta cắn răng nhìn Thượng Thần Thiên Vân, trong mắt hiện lên sương mù: “Sư phụ…”

Thượng Thần Thiên Vân không nói gì, bà ta đột nhiên siết chặt tay phải.

Oanh!

Trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm chợt xuất hiện một đường hầm thời không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện