Lệ Hàn gật đầu: “Phải”.

Sau một hồi im lặng, Khâu Bạch Y cười nói: “Hiểu rồi”.

Rồi xoay người rời đi.

Lệ Hàn hỏi theo: “Có còn giết vị Diệp huynh kia không?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Mâu thuẫn giữa chúng ta và họ là không thể tránh khỏi”.

Lệ Hàn: “Là Vũ Trụ Kiếp từ Chân vũ trụ?”

Khâu Bạch Y cười: “Đúng. Nó không phải Vũ Trụ Kiếp thông thường, hơn nữa cũng không phải lỗi do nó. Nó sống từ ác niệm của chúng sinh ở Chân vũ trụ, thử hỏi đã làm sai gì?”

Ông ta nhìn quanh: “Thiên Đạo không diệt thế là thiên lý bất dung, thế nhân thất đức”.

Lệ Hàn tỏ vẻ phức tạp: “Ngươi chuẩn bị đi giết hắn?”

Khâu Bạch Y lắc đầu: “Không”.

Lệ Hàn không hiểu.

Khâu Bạch Y: “Theo lý mà nói thì ta đánh không lại nữ kiếm tiên kia”.

Lệ Hàn vẫn ra vẻ đề phòng.

Khâu Bạch Y: “Đừng như vậy, ta sẽ không giết ngươi, ngược lại còn rất vừa mắt ngươi. Vào thời điểm then chốt mà vẫn tỉnh táo như vậy, không hổ là người được ta chọn. Tiếc rằng bây giờ chúng ta đã thành kẻ địch, nhưng vấn đề nằm ở Ác Đạo Minh chứ không ở ngươi. Nếu ban đầu họ không khinh địch, không tự tìm đường chết…”

Ông ta lắc đầu: “Nhưng cũng không trách được. Làm sao họ biết đang có cường giả tuyệt thế ở đây chứ?”

Lệ Hàn thở dài: “Nhị điện chủ, đừng trở thành kẻ thù với Diệp thiếu”.

Khâu Bạch Y chỉ cười: “Vậy Ác Đạo Chân Vũ Trụ đã sai gì?”

Lệ Hàn không đáp.

Khâu Bạch Y xoay người đi: “Cửu điện chủ, lần sau gặp lại mỗi người một hướng, ta sẽ không nương tay đâu”.

Rồi biến mất tại chỗ.

Lệ Hàn im lặng nhìn theo bóng lưng Khâu Bạch Y đi khuất rồi mới lấy truyền âm phù ra.

Phải báo cho Diệp Quân biết để hắn còn chuẩn bị.

Bởi vì từ sức mạnh đến trí tuệ của Nhị điện chủ đều ở một đẳng cấp khác biệt so với Tam, Tứ điện chủ.

Khâu Bạch Y không đi thẳng lên Đăng Thiên Vực mà đi đến Cửu Trọng Thiên.

Ông ta nhìn cánh cửa đá, cười nói: “Bạn cũ, lâu rồi không gặp”.

Một hồi sau, Đại Đạo hiện hữu mới đáp lại: “Không ngờ ông lại dùng chân thân đến đây”.

Giọng nói mang vẻ phức tạp.

Khâu Bạch Y: “Tất cả điện chủ Ác Đạo Minh đã bỏ mạng tại đây, cớ gì ta lại không đến xem?”

Đại Đạo hiện hữu ra vẻ đề phòng: “Ông tìm ta để làm gì? Ta nói trước, ta không có hứng thú với ân oán giữa các người”.

Khâu Bạch Y mỉm cười: “Ta biết, nhưng nếu có người muốn ngươi giúp ta thì sao?”

Đại Đạo hiện hữu quả quyết: “Ai nói ta cũng không làm, vì ta không phải đối thủ của người phụ nữ kia”.

Khâu Bạch Y không nói gì, chỉ vươn tay để lộ một ngọc bội xa xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện