Cú đấm khiến toàn bộ Thất Trọng Thiên sụp đổ.

Khu vực nơi hai người đứng xuất hiện một Tuế Nguyệt trường hà kỳ lạ, mà Diệp Tu Nhiên đã bị Tuế Nguyệt trường hà đó bao vây.

Lúc này, bên trong Tuế Nguyệt trường hà có tiếng kiếm reo vang vọng.

Ầm!

Tuế Nguyệt trường hà vỡ tan, sau đó chợt có một tia kiếm quang loé lên phía chân trời, chém thẳng vào Trần Tuế Nguyệt.

Sắc mặt Trần Tuế Nguyệt không chút thay đổi, hắn ta nâng tay phải, sau đó trở tay đè một cái.

Oanh!

Trong thiên địa chợt xuất hiện một sức mạnh đáng sợ, sau đó chèn ép xuống như tinh hà.

Ầm!

Kiếm quang kia lập tức bị trấn áp.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, lại có một tiếng kiếm reo vang vọng.

Xoẹt!

Trong thiên địa có sức mạnh gì đó bị xé rách, sắc bén chói tai, ngay sau đó, Trần Tuế Nguyệt kia liên tục lùi lại gần mười nghìn trượng, vừa mới dừng lại, một tia kiếm khí đã chĩa thẳng vào giữa chân mày hắn ta.

Tay phải đang siết chặt của Trần Tuế Nguyệt chậm rãi buông lỏng, sau đó hắn ta cúi thấp người với Diệp Tu Nhiên: “Cảm ơn tiền bối đã nương tay”.

Diệp Tu Nhiên cầm kiếm đứng nơi chân trời, ông ta nhìn chằm chằm Trần Tuế Nguyệt, cười to: “Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước…”

Dứt lời, ông ta nhìn xuống Diệp Quân bên dưới, lại nói: “Tiểu tử, ta rất chờ mong trận chiến tranh giành Đại Đạo của hai người các ngươi sau này, nhưng tiếc là ta không thể nhìn thấy được”.

Sau đó, ông ta cũng không quan tâm đ ến Trần Tuế Nguyệt nữa mà lập tức biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Tia kiếm này xông thẳng lên đến Cửu Trọng Thiên.

Chiêu kiếm vừa là tự tìm đường chết, cũng là muốn cầu Đạo!

Ông ta muốn gặp được Đại Đạo hiện hữu, Đạo đã từng bị người khác mở ra này.

Nói đúng hơn là ông ta muốn thông qua Đại Đạo hiện hữu tiếp xúc với người đã mở ra Đại Đạo hiện hữu…

Khi tia kiếm tiến vào Cửu Trọng Thiên, trong thiên địa chợt xuất hiện một sức mạnh bí ẩn, trong nháy mắt, tia kiếm này bắt đầu bốc cháy!

Ý chí Đại Đạo!

Diệp Tu Nhiên đột nhiên cười to, những tia kiếm ý đáng sợ tuôn ra từ trong cơ thể ông ta tựa như thuỷ triều, sau đó tập trung vào thanh kiếm của ông ta.

Kiếm thế dâng trào!

Lại phóng lên cao một lần nữa.

Mà khi đến gần cánh cửa đá kia, một ngón tay hư ảo đột nhiên thò ra từ bên trong, sau đó chỉ xuống.

Oanh!

Thanh kiếm kia lập tức bị trấn áp, không thể nào di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện