Tuổi thọ đã tận.

Thấy thế các cường giả cảnh giới Khai Đạo còn lại đều hãi hùng, nhao nhao giữ khoảng cách xa với Diệp Quân, sợ Diệp Quân chém họ bằng nhát kiếm như vậy.

Diệp Quân lướt nhìn các cường giả cảnh giới Khai Đạo, rất nhanh đã tìm được một ông lão. Thấy thế, ông lão biến sắc: “Ta vẫn còn mấy ngàn vạn tuổi thọ, ngươi giết ta không được, ngươi…”

Nói rồi ông ta chỉ vào một ông lão đồ đen cách đó không xa: “Ông ta chỉ còn chưa đến ngàn vạn năm, giết ông ta đi”.

Ông lão đồ đen: “?”

Diệp Quân nhìn sang ông lão đồ đen, hắn còn chưa kịp giơ kiếm lên, ông lão đồ đen đã xoay người rồi biến mất ở tận cuối chân trời.

Đúng là ông ta chỉ còn chưa đến ngàn vạn năm tuổi thọ.

Thấy cường giả cảnh giới Khai Đạo đó bỏ chạy, sắc mặt những người khác đều cực kỳ khó coi.

Lúc này Vu Mã Lạc bỗng trầm giọng nói: “Mọi người cùng lên đi”.

Nói rồi ông ta lao đến chỗ Diệp Quân, nhưng mới đi được nửa đường ông ta lại nhận ra không có ai đi cùng với ông ta.

Vu Mã Lạc vội lùi lại, ông ta nhìn Cửu Kiếm Đạo Thiên và Thất Phật Mật Tàng, tức giận nói: “Các ngươi làm gì thế?”

Một tăng nhân Bí Tàng lạnh lùng nhìn Vu Mã Lạc: “Ngươi là cái thứ gì mà cũng xứng vung tay chỉ này chỉ kia với bọn ta?”

Vu Mã Lạc: “…”

Lúc này, Diệp Quân bỗng biến thành một tia kiếm quang đẫm máu lao về phía Vu Mã Lạc, Vu Mã Lạc biến sắc, ông ta vung tay phải về phía trước, một tia sáng lửa lao ra nhưng bị Diệp Quân chém đứt bằng một nhát kiếm.

Sắc mặt Vu Mã Lạc tối sầm, ông ta không liều mạng mà vội vàng lùi về sau.

Trong quán rượu.

Chiêu Võ Đạo Đế khẽ lắc đầu: “Thật ra thực lực của ông ta mạnh hơn Diệp Quân rất nhiều, nhưng lại không có ý chí chiến đấu, tộc trưởng tộc Vu Mã đời này kém hơn tiên tổ của họ rất nhiều”.

Thiên Võ Tân nhìn Diệp Quân như huyết nhân ở đằng xa, sau đó nói: “Nếu người này không có thanh kiếm thần đó thì hắn không phải là đối thủ của Lạc tộc trưởng”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Thanh kiếm đó quả thật khá thú vị”.

Dứt lời, ông ta gõ nhẹ vào bàn rượu trước mặt: “Tây Thánh Minh Quân, ông đi xử lý Diệp công tử này nhé?”

“Được”.

Một giọng nói vang lên từ xa, ngay sau đó một tia thánh quang rơi từ trên trời xuống, thoáng chốc lao đến đỉnh đầu Diệp Quân.

Diệp Quân ngẩng phắt lên, biến thành tia kiếm quang lao lên trời.

Ầm!

Thánh quang đó vỡ tan, mà bản thân Diệp Quân cũng bị sức mạnh cực lớn của nó chấn động rơi thẳng xuống đất. Vừa rơi xuống đất, mặt đất sụp xuống biến thành một cái hố sâu không thấy đáy.

“Chết đi!”

Lúc này một bàn tay cực lớn bỗng lao xuống, rơi vào đáy hố sâu đó nghiền ép Diệp Quân.

Khi bàn tay khổng lồ rơi xuống hố sâu, toàn bộ khu vực đó đều bắt đầu dung hòa, một luồng uy lực đáng sợ cuốn qua trời đất như một cơn bão, giờ khắc này vô số Pháp Tắc Đại Đạo, Đại Đạo hiện hữu bắt đầu biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện