Thiên Võ Tân trong tửu quán nhìn thấy hai thanh phi kiếm chém tới thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội di chuyển đến sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế.

Chiêu Võ Đạo Đế bật cười: “Muốn giết ta à?”

Khi hai thanh phi kiếm kia sắp đến gần phố Đạo, thời không đột nhiên nứt ra, sau đó một bàn tay gầy gò màu đỏ thò ra đánh tới một quyền, đánh bay hai thanh phi kiếm kia.

Lý Toại Phong mở lòng bàn tay, hai thanh phi kiếm bị đánh bay trở về trong tay ông ta, trên không trung của phố Đạo có một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra, người đàn ông mặc áo choàng đen như mực, giữa chân mày có một dấu ấn đỏ như máu, quanh người ông ta còn tản ra hơi thở tà ác rất kỳ lạ.

Trong tửu quán, Thiên Võ Tân cất lời: “Tiền bối, vị này là Tứ Thánh Minh Quân sao?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Tứ Thánh Minh Quân không chỉ có một người mà là bốn người, người này là Bắc Thánh Minh Quân, đến từ Minh Hải… Có lẽ cô không biết Minh Hải, nơi đó đã từng cầm cờ chống lại nền văn minh Thiên Hành, trận chiến giữa bọn họ và nền văn minh Thiên Hành năm đó khá là kịch liệt”.

Thiên Võ Tân vội hỏi: “Có thắng không?”

Chiêu Võ Đạo Đế lắc đầu: “Không”.

Thiên Võ Tân im lặng.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Dù không thắng nhưng cũng đã lợi hại lắm rồi”.

Thiên Võ Tân nhìn Lý Toại Phong ở chân trời, trầm giọng nói: “Vì sao những người này lại giúp Diệp Quân kia?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười khẽ, sau đó đáp: “Không cần quan tâm đ ến những việc này, dù sao thì kết quả vẫn là như thế, bây giờ có thêm chút thú vi cũng không có gì không tốt”.

Thiên Võ Tân nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng tự tin trước mặt, sau đó không nhịn được cung kính cúi người xuống.

Chiêu Võ Đạo Đế nhìn về phía chân trời, cười nói: “Năm đó Bắc Thánh Minh Quân này đã sống sót dưới bàn tay của nền văn minh Thiên Hành, không biết ông ta và kiếm tu kia ai mạnh hơn. Đương nhiên ta chờ mong người đứng sau Diệp Quân hơn, không biết sẽ còn xuất hiện cao thủ nào không, thật sự người khác mong đợi!”

Dứt lời, ông ta nâng ly rượu lên uống cạn, uống rượu xem trò vui, đúng là rất sảng khoái.

Ở chân trời, Lý Toại Phong và Bắc Thánh Minh Quân vừa xuất hiện kia đứng nhìn nhau từ xa.

Sau đó hai người đồng thời biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Hai cao thủ tuyệt thế đến từ vũ trụ khác nhau, không ai nhiều lời mà lập tức chiến đấu.

Ầm!

Thiên địa chợt nổ tung, những lực lượng sóng xung kích đáng sợ thoáng chốc lan ra khắp xung quanh.

Ngoài bia đá Đăng Thiên và bậc thang Đăng Thiên, lúc này toàn bộ Đăng Thiên Vực đều đổ sụp.

Đương nhiên là vẫn còn phố Đạo, dù lực lượng của hai người rất mạnh, nhưng lại không thể lay chuyển được bia đá Đăng Thiên và phố Đạo này, lực lượng của hai người chỉ cần di chuyển đến đó đều sẽ tự động tan biến trong vô hình.

Toàn bộ Đăng Thiên Vực trở thành một màu đen kịt, giơ tay không thấy được năm ngón.

Mà ở chân trời, hai người Lý Toại Phong và Bắc Thánh Minh Quân liên tục di chuyển nhanh như tia chớp, tốc độ của hai người cũng sắp đạt đến cấp bậc cao nhất, mọi người hoàn toàn không thể thấy rõ. Cùng lúc đó, trong thiên địa liên tục có những sức mạnh đáng sợ và uy áp Đại Đạo bí ẩn ngưng tụ, cực kỳ kinh khủng.

Đại chiến chấn động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện