Chữ Vạn vỡ nát thành vô số Phật quang bắn tung tóe khắp nơi.

Diệp Quân vươn tay phải, khép ngón tay làm động tác chém về phía bảy tăng nhân. Kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang vạn trượng lao tới che lấp bầu trời.

Các tăng nhân không dám xem thường, cùng bước tới trước, miệng niệm Phật hiệu. Phật quang đen dài vạn trượng xuất hiện che lấp bầu trời.

Kiếm Thanh Huyên và Phật quang va chạm.

Uỳnh!

Phật quang vỡ tan, nhưng Diệp Quân cũng bị đẩy lui mấy nghìn trượng. Khi vừa dừng lại, thời không phía sau hắn chấn động, một tăng nhân đánh úp từ sau lưng.

Chính là Ám Tăng!

Diệp Quân nắm tay lại, thả ra hàng loạt kiếm quang hình thành từ kiếm ý.

Đùng đoàng!

Tiếng nổ vang lên khắp nơi. Diệp Quân và Ám Tăng đồng thời lui lại.

Trận chiến hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều cường giả. Khi thấy một trong hai bên là Diệp Quân thì cũng hoảng hốt. Ai nấy đều biết hắn đang bị Ám Đạo Minh truy nã.

Nhưng không ngờ hắn lại mạnh đến vậy.

Sửng sốt nhất là Thiên Võ Tân đang nấp trong bóng tối. Cô ta không ngờ rằng một người chỉ có mười phần thần tính như Diệp Quân lại đáng sợ như vậy, bình thường thì vốn không phải là đối thủ của cảnh giới Khai Đạo mới đúng.

Vậy mà hắn đánh với tám người, còn có thể trụ lâu như vậy.

Chú ý đến kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, Thiên Võ Tân cười mỉa: “Thì ra là nhờ thanh thần kiếm này…”

Trong quán rượu, Đạo Đế ngồi cạnh cửa sổ cười hỏi: “Tiên Lão thấy tên Diệp Quân này được chứ?”

Ông lão áo đen kế bên ông ta chỉ nói: “Nếu không có thanh kiếm đó thì hắn đã bỏ mạng từ lâu rồi”.

Đạo Đế cười: “Không có nó, hắn không thua Ám Tăng. Có nó, Ám Tăng một mình đánh với hắn, tám chín phần mười sẽ mất mạng”.

Ông ta liếc nhìn kiếm Thanh Huyên, lại nói: “Nó đúng là thú vị đấy”.

Ánh mắt Tiên Lão lóe lên: “Vậy ta đi?”

Đạo Đế lắc đầu, nhìn chín kiếm tu đang đứng ở một bên: “Tu Pháp, ngươi và hắn đều là kiếm tu, hay đi tỉ thí thử xem? Nếu giết được hắn, thanh thần kiếm đó là của ngươi”.

Kiếm tu tên Tu Pháp bước ra, ánh mắt nhìn kiếm Thanh Huyên đầy thèm khát. Nhưng khi gã định dùng phi kiếm trong hộp giết Diệp Quân, lại nghe Ám Tăng la lên ở trên cao: “Cấm các ngươi ra tay! Hôm nay lão nạp phải vặt đầu hắn xuống luyện thành cái mõ!”

Bắt đầu bùng nổ, cho mù mắt lũ các ngươi!

Trong tửu quán.

Nghe thấy lời của Ám Tăng, Đạo Đế cười to: “Xem ra Ám Tăng này xem trọng kiếm của Diệp Quân kia”.

Kiếm tu tên Tu Pháp ở bên cạnh nhíu mày không vui, vì hắn ta cũng để mắt tới thanh kiếm trong tay Diệp Quân. Nếu hắn ta ra tay, hắn ta chắc chắn rằng mình có thể gi ết chết Diệp Quân, chỉ cần g iết chết Diệp Quân, thanh kiếm kia của Diệp Quân đương nhiên sẽ là của hắn ta.

Nhưng hắn ta cũng không dám tự ý quyết định mà quay đầu dò hỏi Đạo Đế, đừng thấy Chiêu Võ Đạo Đế này có vẻ ôn hòa, hắn ta biết một khi Chiêu Võ Đạo Đế trở nên hung hăng thì sẽ rất đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện