Nói rồi gã xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước gã bỗng dừng lại, nói: “Diệp công tử, ta thật lòng đến giúp ngươi đấy”.

Nói rồi gã biến mất khỏi đó.

Diệp Quân lặng thinh đứng đó.

Tứ điện chủ!

Trên cảnh giới Khai Đạo.

Diệp Quân lắc đầu, không suy nghĩ nữa, đi về phía xa.

Không lâu sau, hắn đến trước một đại điện, cả đại điện này toàn là màu đen hệt như một cái lồ ng giam, xung quanh toát ra khí tức kỳ lạ như địa ngục.

Không chỉ thế, khi Diệp Quân đến gần khu vực này, ánh sáng trong khu vực này bỗng mờ đi, xung quanh có một luồng gió u ám, lạnh thấu xương. Ngoài ra, Diệp Quân còn phát hiện phía trên đại điện có một đám mây đen kỳ dị, có ngọn lửa lơ lửng trong đám mây đen, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng hét thảm thiết vang lên từ bên trong, thanh âm thật sự vô cùng đau đớn phảng phất bị lột da, lăng trì.

Diệp Quân nhíu mày, thầm nói: “Tiền bối Nho Uyên, rốt cuộc vị này có lai lịch thế nào vậy?”

Nho Uyên nói: “Ta cũng không biết, vì trước khi ta đến đây, ông ta đã ở đây rồi. Hơn nữa ông ta không thích tiếp xúc với người khác nên ta cũng không biết về ông ta”.

Nói đến đây, ông ta dừng một chút, sau đó lại nói: “Ngươi đừng đến gần đại điện đó, thực lực của người này cực kỳ đáng sợ, mặc dù bây giờ thực lực của ngươi tốt hơn trước rất nhiều nhưng chưa thể so được với ông ta”.

Diệp Quân gật đầu, đang định nói gì thì lúc này một khí tức đáng sợ đánh ập xuống từ trên trời.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bầu trời như sôi trào, sau đó một người đàn ông to lớn thô kệch lao về phía đại điện tối đen đó như một viên đạn pháo.

“Cút!”

Lúc này giọng nói tức giận vang lên trong đại điện màu đen đó, sau đó năng lượng sóng âm vô hình thoáng chốc lan tràn ra.

Bụp!

Người đàn ông thô kệch kia bị văng ra xa cả mấy mươi vạn trượng, vừa dừng lại cả người ông ta và cả linh hồn biến mất như một tờ giấy bị đốt cháy.

Thần hồn tiêu tán!

Khi Diệp Quân nhìn thấy sóng âm đáng sợ kia, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng phóng ra kiếm ý vô địch chặn ở phía trước, đồng thời vội lui về phía sau.

Khi sóng âm đó đánh vào trên kiếm ý của Diệp Quân, kiếm ý vô địch của hắn lập tức bị phá vỡ.

Đồng tử Diệp Quân co lại, vội nói: “Thiên Thiên”.

Rầm!

Khí tức Diệp Quân lập tức tăng lên, đồng thời hắn rút kiếm chém đến trước một nhát.

Kiếm ý lao ra như thủy triều.

Vèo!

Kiếm quang vụn vỡ, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa, sóng âm đó thế mà vẫn chưa biến mất, Diệp Quân cảm thấy kinh ngạc, lấy kiếm Thanh Huyên vung ra một nhát.

Sóng âm vừa đến trước mặt hắn lại lặng lẽ biến mất.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện