Đúng lúc này, truyền âm phù trong nhẫn không gian của Diệp Quân đột nhiên rung động.

Có người liên hệ!

Diệp Quân từ biệt Nho Uyên, rời khỏi Tiểu Tháp.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Lý Toại Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nho Uyên, ông ta nói nhỏ: “Tên nhóc này không chỉ có thiên phú và khả năng lĩnh ngộ vô cùng cao, mà còn cực kỳ cố gắng và liều mạng, thật sự là một mầm non tốt, đáng tiếc, hắn đã có đạo của riêng mình, nếu không…”

Nho Uyên mỉm cười, nói: “Quả thật là một mầm non tốt, hơn nữa hắn còn thích đọc sách”.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Quân không chỉ tu luyện đối chiến với ông ta, mà còn thỉnh giáo nhiều về học vấn, đặc biệt là đạo trị quốc và cách cai trị chúng sinh.

So sánh với việc tu luyện với Diệp Quân thì ông ta càng thích thảo luận học vấn với Diệp Quân hơn.

Lý Toại Phong đột nhiên nói nhỏ: “Ta từng gặp vị Tam điện chủ kia…”

Nói đến đây, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm trọng hơn.

Nho Uyên yên lặng một lát, bỗng cười nói: “Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng, ta với ngươi làm hết sức là được rồi”, Lý Toại Phong cười nói: “Cũng đúng”.

Ngoài Tiểu Tháp.

Diệp Quân vừa đến đã gặp Tức Mặc Lan, vẻ mặt Tức Mặc Lan căng thẳng, nói: “Có một tin cực kỳ xấu…”

Cô ta tóm tắt nói lại một lần chuyện của tộc Thiên Võ và Tứ điện chủ.

Sau khi nghe Tức Mặc Lan nói xong, Diệp Quân cau mày: “Tứ Điện Ác Đạo à?”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân gật đầu, yên lặng suy nghĩ.

Tức Mặc Lan lại nói: “Có thể ngươi không biết sự lợi hại của Chiêu Võ Đạo Đế này, người này từng là người đứng đầu vũ trụ Chiêu Võ, được xưng là vô địch trong vũ trụ, nói về thực lực, năm đó đã trên cảnh giới Khai Đạo, tuy rằng hiện giờ dáng vẻ vẫn là thiếu niên, không rõ cảnh giới, nhưng chắc chắn không yếu. Hơn nữa, năm đó ông ta còn có một vài người đi theo, người của ta điều tra được gần đây liên tục có cường giả đi vào phố Đạo, gặp mặt với nhau. Kẻ này có thực lực mạnh mẽ, người của ta không dám vào phố Đạo, chỉ có thể điều tra phía ngoài. Vì thế, không có cách nào điều tra được bây giờ bên cạnh ông ta có bao nhiêu cường giả…”

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, tiếp tục nói: “Ngươi phải tính toán sớm đi”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Vì sao Lan cô nương chọn ta mà lại không chọn vị Đại Đế kia?”

Ngoài mặt Tức Mặc Lan làm ra vẻ rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì cô ta đoán được người đàn ông trước mặt chắc chắn sẽ hỏi chuyện này, vì thế cô ta lập tức trả lời: “Ta và Diệp công tử là bạn”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Tức Mặc Lan: “Vì điều này sao?”

Tức Mặc Lan cười thản nhiên: “Nếu không thì sao?”

Diệp Quân mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô nương đã xem ta là bạn”.

Bỗng nhiên Tức Mặc Lan hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt u ám.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Tức Mặc Lan chỉ lắc đầu, không nói gì.

Diệp Quân hỏi thêm một câu, Tức Mặc Lan do dự một lát mới trả lời: “Vì giúp đỡ Diệp công tử, ta đã trộm ngọc của tổ tiên gia tộc ta, trong vật đó có chứa đựng một tia hồn phách của tổ tiên nhà họ Tức Mặc, đó là con cờ cuối cùng của nhà Tức Mặc, ta trộm vật này đã là tội nhân của cả gia tộc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện